Chào


Nếu tình cờ bạn đọc bài mà cảm thấy nhẹ nhõm người hay mỉm cười thì ta rất phấn khởi. Hihi

**

1

2


Thứ Năm, 30 tháng 3, 2017

Thứ Ba, 28 tháng 3, 2017

Khùng thiệt

Người kia là cán bộ đi học cái gì đó, kêu là ông thầy bắt viết bài hết môn học bằng tay, không cho đánh máy tính. ta thắc mắc ủa để làm gì vậy? Người đó giải thích là thầy nói là nếu cho phép đánh máy thì mọi người chỉ có việc copy n paste chớ không làm gì hết, ổng không có thời gian để coi mấy cái đó. ta lại càng thắc mắc tợn, thì in ra rồi chép lại giống như chép phạt thì cũng vậy, người đó lại giải thích là ý thầy kêu viết lại thì còn biết mình viết cái gì. Ta mà đã ngu thì không ngu thường mà đại ngu luôn, hehe. Ta cười, ông thầy này phản động ghê ta, chặn bước tiến của xã hội, thời buổi bi giờ ngồi đánh máy tính là đã lạc hậu rồi, người ta đọc cho máy chép, người ta chụp cái mũ lên đầu cho máy đọc thông tin não rồi xử lý, vậy mà bi giờ còn bắt người ta chép như chép phạt thời trung cổ đó thì đúng là ngăn chặn bước phát triển của xã hội. Vậy phản động thiệt. Ta giải thích thêm là ở Phần lan một số nơi còn không thèm dạy học trò tiểu học viết chữ. Viết chữ chỉ là môn option thôi, giống như học sinh nghiên cứu chữ viết cổ trong hang động, hehe. Thiệt tình do thầy bà  đần văn độn nên mới sợ học sinh copy and paste, do thầy ra đề ngu xuẩn đó mà. Cứ cho đề liên hệ với tình hình thực tế, cái gì cũng thực tế thì muốn copy thì cứ copy thoải mái, cho 4 điểm cái công ngồi cắt dán hay 4.5 điểm cũng được. Còn phần thực tế, còn phần suy nghĩ của chính người đó nếu không có thì zero điểm. Vĩ nhân nào đó đã nói không ai tắm hai lần trên một dòng sông đó mà, mới chớp mắt thì đã có bao nhiêu sự thay đổi. Bill Gates nói là chuẩn mực của thế kỷ 21 là sự thay đổi đó mà. tại ta ngưỡng mộ ông này nên mới nhớ câu ổng nói mà, hehe. Vậy nên copy kiểu gì cũng lòi ra cái ngu si, xuẩn ngốc của mình thôi, cho copy thả dàn luôn. Tại thầy đó, vậy mà cứ chực chờ đổ thừa học sinh.
Nói chuyện học nhớ cô kia kể là học xong đại học sư phạm mà xin việc không được nên giờ chỉ đi dạy kèm. ta kêu là nếu chịu khó thì dạy kèm bi giờ có khi thu nhập còn nhiều hơn đi làm công ty, nhiều hơn lương giám đốc công ty nữa đó không chừng, bởi vì bi giờ người ta chỉ có 1.2 đứa con nên họ chi tiêu nhiều cho con đó mà, mà chi tiêu kiểu Vn thì hay lắm, thầy cô tha hồ sướng, hehe. Nghe người đó kêu bi giờ đi xin chắc chắn phải có tiền, nhưng có tiền chưa chắc xin được mà còn có mối quan hệ nữa. Ta thấy khôi hài thiệt, vấn để không phải là tiền mà vấn đề là bao nhiêu tiền. Có tiền thì có quan hệ, muốn làm hiệu trưởng cũng được, làm giám đốc sở thú cũng được nói chi làm giáo viên. Vấn đề là có nên bỏ ra số tiền như vậy để đánh đổi cái khác không, đơn giản vậy thôi.
Nhân tình thế thái hay thiệt, con người xứ này phát triển từ giai đoạn ăn lông ở lỗ, rồi tới thời kỳ chiếm hữu nô lệ, phong kiến rồi quay lại thời kỳ chiếm hữu nô lệ. Học cho lắm rồi cũng trở thành nô lệ, không thể trở thành con người tự do, tệ hơn cả con chim bay trên trời.

Chủ Nhật, 26 tháng 3, 2017

Bán linh hồn cho quỷ dữ là gì?

Bực mình đảng ghê đó. Hổm rày vô facebook, vô youtube, hay chơi games thì chạy ầm ầm mà vô mấy chỗ để học thì khó khăn ơi là khó, nhiều khi không vô được. mà ban ngày thì đâu có rảnh để mà học. Thiệt tình ta cũng chẳng chơi games nữa vì ớn ẹ luôn rồi, chẳng qua mò vô chơi thử có bị chặn không mà thôi. Chắc mấy chỗ bậy bạ khác như sết siết cũng vô thả dàn hén đảng. Dân càng sa đọa, đần độn,  ngu si thì càng dễ cai trị mà. Mà đảng đầu có  biết mấy cái đó đâu mà chặn, chỉ có trí thức là shit theo lời mao nói mới biết chớ. Ngay cả cái duolingo nó cứ chạy lòng vòng rồi đứng cứng ngắt luôn, bực mình muốn đập cái máy tình luôn đó đảng. Còn mấy cái chỗ khác học tiếng China, tiếng Tây ban nha thì thôi rồi, khỏi mơ mà vô luôn Mấy cái đó nằm ở nước ngoài nên bị cá mập cắn cáp hoài hà. Có chặn thì canh cái mà chặn chớ.
Bực thiệt, làm người VN hãnh diện nỗi gì mà suốt ngài i'm proud of vietnamese. Tại vì ta biết đảng canh chừng coi blog của ta đó mà vì nó có chất xám ở trỏng mà, hehe, nên mới là lên đó.

Thứ Hai, 20 tháng 3, 2017

Again

That night, i saw you in my dream. You said that how many hours, days and years pass since the day we met. You couldn't remove me out of your mind. Knowing our love was real and immortal, you decided to take care of me from now on. I asked why you didn't ask me any question. I added if my answer was not what would you do. You smiled and answered you understood me more than i knew myself. I hesitate because of fear of nonsense. You also knew i quickly decided to do something, but sometimes i couldn't decide just a little thing. So you had to do it for me. Sometimes i looked like an old woman, the other time i behaved like a child so no one could understand me except you. And you asked i loved you why we didn't go together. I sulked with you. I thought that you had transplanted a chip into my brain so you could receive all my though as reading a book. I didn't know how you did it. I looked myself into a mirror to see where you put the chip on but i saw nothing. You looked so curious that you asked what for. When i explained, you laughed. You said that you had transplanted it into my heart, not my brain and then you read the information by your heart, not your head because you had the same chip in your heart. It's so funny, maybe i have just watched a sci-fi movie.

Thứ Sáu, 17 tháng 3, 2017

Giáo dục xhcn

Nghe người kia kể ở trường kia, trường thuê thầy người nước ngoài về dạy tiếng Anh cho học sinh. Ông thầy này về dạy vài bữa ổng bắt dạy lại bắt đầu từ đầu, nghĩa là giống như dạy lại từ lớp 6 cho hoc sinh lớp 10,11,12. Chỉ cần dạy nói chớ ổng không care ngữ pháp vì trường dạy ngữ pháp nhiều quá rồi. Trường phản đối, ổng kêu là thầy cô nói sai, học trò cũng nói sai nên thầy cô nói chỉ có học trò hiểu và học trò nói thì chỉ có  thầy cô hiểu,  chớ để vậy học trò mai mốt ra nói chuyện với người nước ngoài thì không ai hiểu hết, vậy chẳng thà bắt đầu lại còn hơn tiếp tục sai. Nghe vậy chớ không biết bi giờ ở đó ra sao rồi. hay ho ghê đó.

Chủ Nhật, 12 tháng 3, 2017

không hiêu luôn

Nghe mấy người nói chuyện cái vụ học sinh trường luật photo sách giáo khoa rồi bị kỷ luật gì đó. Người thì kêu là đúng, người thì kêu là sai, nên ta mới tò mò coi thử cái vụ này là sao. Thiệt tình cái xứ này không nói chuyện luật vì ta chẳng biết bắt đầu từ đâu và kết thúc chỗ nào. Nói kiểu nào cũng được mà, vấn đề là có ai chống lưng thôi. Ta chỉ nghĩ tầm bậy tầm bạ về ngành giáo dục thôi. Thiệt tình giáo trình thầy cô cũng chỉ là tổng hợp từ tùm lum nguồn kiến thức nhân loại hay tài liệu thực tế trong xã hội chớ đâu có phát minh sáng tạo gì lắm đâu, nếu có phát minh sáng tạo cái gì thì đăng ký bản quyền rồi. Đó cũng chỉ là công cụ lao động thôi mà. Giống như người thợ có thể ra tiệm mua cái búa, cái kềm về làm hoặc cũng có thể chế cái búa, cái kềm có đặc điểm khác từ những cái búa cái kềm mua về, để làm việc cho thuận tiện. Thường là chi phí của công ty để mua dụng cụ làm việc cho nhân viên và không lấy tiền công cụ dụng cụ của khách hàng mà nó đã được tính vô giá bán hàng hóa. Còn nếu nhân viên chế thêm cái gì đó từ những công cụ của công ty để làm việc hiệu quả hơn thì được công ty thưởng mà. Tóm lại người mua hàng đã trả tiền trọn gói món hàng. Dạy học cũng có phần nào giống vậy. Thầy cô được trả lương và cho thời gian cùng với những thứ khác để soạn giáo án mà, chỉ để phục vụ cho việc giảng dạy ở đó thôi mà. Học sinh đã đóng tiền học phí và có sự trợ cấp từ ngân sách nhà nước lấy từ tiền thuế của người dân rồi mà sao còn bắt trả thêm tiền mua giáo trình. Công việc của ông thầy là giảng dạy nên kết quả công việc của ổng là kiến thức của người học sinh. Vậy nên học sinh có thể dùng giáo trình của thầy, mà cũng có thể dùng bất cứ giáo trình nào miễn là đạt được cái kết quả là khối lượng kiến thức nào đó trong lãnh vực nào đó. Vậy nên giáo trình nên cho không, thầy có thể đưa bản pdf lên trang của thầy để học sinh thoải mái download. Thiệt tình ta chẳng hiểu mấy người làm trong ngành giáo dục đi dạy thiên hạ mà nghĩ kiểu gì kỳ cục, thiệt tìnhh ta cũng chẳng hiểu nổi.

Nhiều chuyện

Coi cái này nhớ chuyện hồi xưa. Hồi đó khi giá café bỗng dưng tăng vọt lên, lúc đó tỉnh kia ra chủ trưởng tăng diện tích trồng café lên rất nhiều lần. Ta coi cái công văn đó rồi ta lẩm bẩm, ham hố cho lắm, mai mốt khóc vì cây café. Sếp ta nghe ta nói vậy nên tức mình nói là em giỏi vậy lên làm chủ tích tỉnh đi, hehe. Ta nói có cho vàng em cũng không thèm dính vô mấy cái thứ đó. Mà chưa gì đã mỉa mai, chưa nghe người ta giải thích lý do gì hết mà nói vậy thì làm lãnh đạo là đúng. Cỡ vậy mới làm tỉnh trưởng được chớ cỡ em sao mà làm tỉnh trưởng. Nói chung ta nói cũng hơi xóc óc nhưng mà đúng mà. Ai biểu gây sự trước chi. Nên ổng để ta giải thích. Thiệt tình là tăng diện tích trồng café thì tốt thôi nhưng ở xứ này thì lại không tốt. Chặt rừng, dĩ nhiên rồi. Cứ khai thác rừng rồi trồng cao su chứ có ai trồng cao su trên đất trống đồi trọc đâu. Sau đó hết sạch rừng thì đẻ ra cái thủy diện để lấn vô rừng sâu hơn. Sau đó hết thì mò qua Lào với Cambodge trồng cao su giùm mấy xử CS đó theo kiểu đó. Còn mấy người không đi thì phá rừng đầu nguồn làm thủy điện. Haizz, tự nhiên nghĩ đến câu bỏ thuốc độc vô giếng. Sao cứ nghĩ tầm bậ tầm bạ không vậy ta. Xứ này trồng café có năng suất thuộc loại cao hàng đầu là do tưới tiêu quá nhiều, bón phân vô cơ cũng quá nhiều luôn. Mà tưới thì đào giếng là chủ yếu, hệ thống mạch nước ngầm sẽ bị phá vỡ. Phá rừng và phá vỡ hệ thống mạch nước ngầm thì mai mốt không bị hạn hán thì cùi luôn. Thề đó, hehe. Bón phân vô cơ quá nhiều và sai thì càng ngày càng phải bón nhiều hơn và đất sẽ bị hư luôn. Chỉ cần khoảng trên dưới 10 năm sau là thấy hậu quá cho mà coi, chậm nhất không quá 15 năm. Hơn nữa người ta tự dưng giàu lên đột ngột mà không được chuẩn bị để sống như người giàu là kiểu như thế nào, mà giàu thì bấp bênh vì phụ thuộc vô giá café mới ghê. Kiểu giàu xổi đó mà. Tới hết chu kỳ thì giá café rớt xuống 5k/ ký thì sẽ có xáo động về mặt xã hội cho mà coi. Đại khái ta nói tùm lum tà la gì đó, cũng hơi nhiều, chắc lúc đó rà trúng đài nên tuôn ra đó, hehe. Công nhận ta xấu tính thiệt tình. Ổng thấy ta nói găng quá nên cũng im không nói gì. Bẵng đâu một thời gian, lúc đó người dân tộc thiểu số đòi thành lập nước đề ga ì xèo gì đó, ổng tự dưng hỏi ta, em là gì của cái nước đề ga đó, là vua hả? Ta chẳng hiểu gì hết, ta kêu là bữa nay ăn trúng cái gì mà nói gì tầm bậy tầm bạ vậy. Ổng nhắc lại cái chuyện hồi xưa ta nói gì đó, hehe. Trời, nhớ dai thiệt, ta quên béng mất ba cái tào lao đó. Đợt café giá ba bốn ngàn gì đó một ký, ổng cũng nhắc em đầu cơ café hả, rồi lôi cái chuyện đó ra kể. Đúng là thù lâu nhớ dai, hehe. 

Chủ Nhật, 5 tháng 3, 2017

Bịnh hết thuốc chữa

Con người mới xhcn là đây chớ là đâu nữa. Thiệt tình cầm cái đó chụp hình ta chẳng thấy đẹp chút nào, chẳng biết mắt mũi người ta cao siêu như thế nào nên cho đó là đẹp nên làm vậy. Giống y như mấy người bán hoa chợ tết. Coi cái đó nhớ tới phim kia. Hồi xưa còn đi làm nhà nước rảnh rỗi còn coi phim dài lê thê trên tivi, mà lúc đó internet mắc trời sợ nên không coi truyện thì coi ti vi, chớ bi giờ tùm lum cái để coi. Mà bi giờ cũng bận hơn. Nên gần như ta chẳng coi phim dài vì nó dễ hiểu quá, coi chút cái ti vi nó nhìn ta chớ ta ngủ gục mất rồi, hehe. Bình thường ta dọn dẹp nhà cửa, hay uỉ đồ, may vá gì đó thì ta bật ti vi lên chớ để lâu không bật thì nó cũng hư. Tình cờ coi trúng tập 6 hay 7 mươi mấy gì đó, ta thấy tò mò nên coi tiếp thêm. Sau thấy lê thê quá, ta lên mạng tua nhanh mà coi mấy tập cuối có giống như ta nghĩ không. Hóa ra đạo diễn nghĩ siêu hơn ta, ta đúng là cái đồ bon chen tưởng mình giỏi nữa mới ghê, bịnh thiệt, hehe. Ta nhớ cái phim này vì khi coi phim này ta liên tưởng tới mấy người CS và những nạn nhân của CS, hehe. Lại suy nghĩ tùm lum tà la rồi. Cô đó ban đầu cũng tội nghiệp do hoàn cảnh đưa đẩy nhưng rồi lại phạm hết tội này lại phạm thêm tội khác, mà toàn là tội tày trời, chỉ nghĩ tới cũng đã thấy ghê nói chi ra tay. Nhưng mà cô đó coi như đó không phải là tội ác mà chỉ là cạnh tranh trong xã hội, những chuẩn mực về đạo đức trong con người đó bị bóp méo hết rồi. Trong đầu trống rỗng chỉ có tiền, danh vọng và sự trả thù bằng mọi giá. Cổ thú nhận tội lỗi vì bị đạo diển bắt thú nhận, chắc đạo diễn thấy dài lê thê quá nên cắt cụp 1 phát đó mà, hehe. Nhưng trong thâm tâm cổ không thấy đó là những tội lỗi. Cho dù cái ngày cổ mang bó hoa ra viếng mộ người chết cũng không phải là linh hồn cổ được cứu vớt mà chỉ muốn hối lộ thần thánh để đỡ bị phán xét. Bịnh hết thuốc chữa, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Cổ giống y chóc những người CS. Người bình thường nhìn vô ban đầu thấy tội lỗi, sau nhìn riết biết là bịnh hết thuốc chữa, đành để ung thư mà chết. Hơn nữa,  còn những người hưởng lợi từ cô đó nữa chớ. Cũng giống y chóc những người hưởng lợi từ CS. Họ cũng có biết chút ít về đạo đức nhưng mà cái vật chất có được từ gian xảo, cướp bóc bao quanh họ, làm che mờ hết họ, họ tự biện minh là đó là nhu cầu cuộc sống, là sự cạnh tranh trong cuộc sống. Và tất cả bọn họ, cô đó và những người hưởng lợi từ cổ đều hãnh diện về điều đó. Ngay cả người chồng tuy có đấu tranh dằn vặt trong nội tâm cũng khó mà thoát ra khỏi bịnh đó, tuy có những lúc anh ta hành động đúng. Coi cái cảnh anh ta mở cái bóp coi cái hình anh ta chụp với cô đó rồi nói gì đó, ta nghĩ lung tung, cái não con người ta là bộ máy năng suất lớn nhất, có thể ủi phẳng hết cả mọi thứ. Anh ta vẫn không thể thấy ghê tởm với một con người đã tự mình nhiễm bịnh cho chính bản thân nó và lây nhiễm cho người xung quanh, bởi vì anh ta cũng bị nhiễm bịnh. may ra đời con cháu chắt mới hết nhiễm bịnh. Khác nhau là mức độ nhiễm bịnh nặng nhẹ như thế nào thôi.
Hết thuốc chữa.

Thứ Bảy, 4 tháng 3, 2017

Nhiều chuyện

Người kia đi chơi Taiwan về rồi khen a, b. c gì đó. Ta nói chị đi Taiwan rồi, đang để dành tiền để đi Nhựt chơi đây, người đó kêu là em đi Nhựt rồi. và lại kể tiếp Taiwan hay lắm, phong cách nó giống như Nhựt vậy, hay lắm chớ không giống như VN. Cũng là Tàu nhưng là Tàu Taiwan khác tàu China, hehe. Ta cười, rồi thằng nào hớp hồn mày mà mày khen dữ vậy ta, đứa nào, khai mau, còn đi xứ nào nữa, khen tiếp nghe coi. Tại cổ lúc trước chưa đi đâu mà đi Nhựt chơi sướng quá nên nhớ đời đó mà, chớ khen người ta mà so sánh họ với người khác thì ẹ quá chừng. Vì ai cũng phải là bản chính duy nhất, cấm so sánh với người khác mà. So sánh dù có khen thì nghe riết cũng tự ái hết thèm nghe luôn bi giờ nói chi so sánh chê, hehe.  Nghe sướng nhĩ quá phải không nè. Nhớ có lần người bạn ở Âu về chơi, ta rủ nhỏ bạn đi chơi, về nó cứ khen suốt, trời VN mình mà sống ở Âu thấy văn minh ghê đó hén chị. Ta cười, chọc nó, văn minh gì, tao đâu có thấy khác gì tao đâu mày, chứng tỏ tao cũng văn minh, hehe. Cổ cười, ảnh nói nhỏ nhẹ, ứng xử galant dễ sợ. Lần khác lâu rồi, có người ở Mỹ vể chơi, rủ đi ăn uống gì đó, ta rủ mấy đứa đi ăn uống cho hết tiền người ta chơi, hehe. Toàn là bánh xèo, bánh khọt, ăn bể bụng cũng không hết nổi tiền. Tụi nó cũng kêu ăn nói nhỏ nhẹ, dễ thương quá trời. Tại mấy người đó là VN nhưng sống với Tây trí thức làm việc với Tây là chủ yếu mà nên nhiễm luôn cái mấy cái kiểu cách của Tây, nên nhìn thấy lạ lẫm. Hơn nữa, dân xứ này nói toàn vặn volume lên tới maximum quen rồi nên nghe nói nhỏ, nhẹ nhàng là thấy lạ gì đâu, hehe.

JEANE MANSON - ENCORE