Nhớ hồi nhỏ, mỗi lần ăn xong má nhắc đi súc miệng rửa mặt. Giờ ta thấy rất nhiều nơi người ta ăn xong hông có cái việc súc miệng. Hơn nữa ăn uống ngoài đường, ngoài quán, tiệm nhiều tạo thành thói quen không súc miệng sau khi ăn. Thường đi đâu ta hay có chai nước súc miệng trong túi xách, hoặc hộp kẹo chewing gum hay mấy thanh kẹo chewing gum nếu kịp mua. Thường ta luôn có sẵn hộp kẹo chewing gum trên bàn, tiện khi cần thì bốc bỏ vô giỏ xách. Chỉ có hơi bất tiện là khi cái giỏ mà đong đưa là mấy viên kẹo kêu rổn rảng trong hủ kẹo.
Giờ con nít cho ăn chén nhựa, tới lớn cũng ăn chén nhựa vì sợ rớt bể. Đồ ăn sẵn thì đựng trong hộp hay ly chén bằng nhựa mỏng dính như nilon. Cho nên tụi nó khi lớn lên không cảm giác cầm cái chén sứ như thế nào nữa, không có cách ăn uống cầm chén đũa một cách tinh tế, thanh lịch nữa. Nói chung nhìn rất chán. Thậm chí vô nhà nhiều người, bộ chén dĩa lộn xộn nhìn rất chán.
Giờ thực phẩm bình dân cũng rẻ, chất lượng thì không ý kiến được cho nên người ta ăn uống phí phạm. Điều này không chỉ rác thải nhiều, là rác thực phẩm chưa kể cái khác là đồ đựng thực phẩm. Kiểu người ăn không hết kẻ lần không ra. Và hơn nữa, người ta ăn uống vô tội vạ cho nên béo phì và một đống bịnh tật từ cái miệng mà ra.
Viết tới đây nhớ tiếng Tàu người ta hay nói man man lai/ man man zou ~ đi thong thả. Là chuyện đâu còn có đó.