Chào


Nếu tình cờ bạn đọc bài mà cảm thấy nhẹ nhõm người hay mỉm cười thì ta rất phấn khởi. Hihi

**

1

2


Thứ Hai, 29 tháng 10, 2018

Nói linh tinh

Hỏi người bán hàng là tỏi này là tỏi gì thì thấy nín thinh không nói. Ta hỏi chơi vậy thôi chớ nhìn là biết tỏi China rồi mà, chẳng qua để khẳng định lại là mình có nhìn lầm không thôi. Ba cái hàng China với VN hay xứ khác nhìn 1, 2 lần là phân biệt được liền hà, chẳng qua ta không care thôi. Hàng VN cũng cà chớn đâu có thua hàng China, có khi còn cà chớn hơn. Dân China gần tỷ rưỡi người ăn cái gì để sống, ăn đồ bậy bạ như vậy tụi nó chết sạch hết rồi chớ còn đâu mà sinh đẻ lắm vậy. Lớp 6, lớp 7  đã có thể đi chợ rồi mà, không nhanh tay lẹ mắt thì ra chợ người ta hốt xác từ khuya rồi. Cho nên nhìn hàng thì có thể biết được phần nào cái gì rồi, chẳng qua đôi lúc mắt để trên trán hay đầu mắc suy nghĩ cái gì đó nên lỡ tay bốc đại mà không thấy, hic. Nói chuyện này, nhớ chuyện kia. Người kia mua vải nói cái này hàng lai nơn mặt mát, ta đồng ý, ờ mấy cái hàng lanh thì mát là đúng rồi, nhưng cái này có pha nhiều, chị rờ mình vải là biết liền. Cổ cãi, đậy là lai nơn nên khác vải lanh. Trời đất, lanh là từ tiếng Pháp vô VN từ xưa lắc nên thành tiếng Việt luôn, mấy đứa nhỏ bán hàng sau này không rành hàng hay cố ý gì đó nên nói tùm lum, chớ lanh với cái linen tiếng Anh của nó là 1 thứ, còn ráng cãi nữa mới kinh dị. Nhớ hồi chị kia kêu là em thấy chỗ nào bán hàng Chờ neo thì kêu chị mua. Ta đi lang thang nhìn người ta bán hàng chớ không mua, đi qua một lúc thì chỉ kêu kìa, chỗ kia kìa, sao em không kêu chị. Ta mới tỉnh giấc mộng, hehe. Tại vì ta toàn đọc Chanel theo tiếng Pháp nên chết trong đầu là kiểu đọc đó nên ta không để ý, chớ giờ ta cũng biết dân VN gọi nó bằng tiếng Anh đó mà. Không chỉ Cha nel mà nhiều cái xưa chết tên tiếng Pháp thành tiếng Việt luôn nhưng giờ người ta  đọc kiểu tiếng Anh, hay tiếng China. Người nào mở miệng chê China nhiều nhất là xài hàng China nhiều nhất, hoặc vì ít tiền hoặc vì ít hiểu biết nên bị lừa. Hồi xưa xí xọn mua sắm tùm lum nên nhìn vải cũng quen nên nhìn mặt vải là đoán vải gì cũng đúng phần lớn. Giờ thì hoa văn ăn cắp hay tự chế, công nghệ nhuộm cũng không có gì khó khăn nên hàng hiệu với hàng bình dân khác nhau ở chất liệu, ở đường may. Nên hàng hiệu cao cấp với hàng thường kiểu dáng na ná nhau do ăn cắp mẫu mã nhưng do chất liệu vải khác nhau nên nhìn thấy liền. Dĩ nhiên hàng fake siêu quá thì chỉ có mắt thầy mới thấy chớ cỡ thầy dở, thợ vụng như ta thì chắc phải rờ mình vải mới thấy. Cho nên có lần cô kia coi trên mạng cái mẫu áo đầm gì đó rồi đi mua vải về định đi may cái giống y chang vậy. Cổ đưa vải cho ta coi, ta biểu đi ra đổi hay may kiểu khác, cổ thắc mắc màu giống y chóc mà. Thì màu giống nhưng chất liệu không giống nên lên áo sẽ không đẹp, nếu muốn xài vải này thì nên chọn mấy kiểu khác, ta bày mấy kiểu khác còn không thì đi đổi vải. Ta phải lấy mấy cái áo của ta có mình vải giông giống loại đó nhưng không phải loại đó để cổ rờ nhưng không biết cổ có cảm giác gì khi rờ.  Rốt cuộc cổ đi đổi vải nhưng ta cũng chẳng biết vải sau đổi ra sao, chỉ sợ gặp bán hàng cà chớn đầy cho mấy cái loại gì đâu. Chỉ có hàng da là ta có khi còn bị lừa, nhưng không đến nỗi bỏ cả triệu mua túi giá trăm ngàn. Xài hàng tự nhiên, da, gỗ, vải từ sợ tự nhiên riết thì rờ mấy cái hàng nhân tạo thấy cảm giác gì gì đó hơi khó tả. Giống như đũa gỗ, đũa tre với đũa nhựa hay chén sứ với chén nhựa  đó mà. 

@

Suddenly, i miss you. Too much that i can't do anything. How much do you miss me?

Chủ Nhật, 28 tháng 10, 2018

Rồi sao nữa?

Thấy mấy ông kia kêu ra khỏi băng đảng gì đó, cô kia cũng kêu là ba em cũng bỏ đảng lâu rồi. Ta kêu, bỏ đảng rồi sao hả? Cô hỏi, chị hỏi vậy là sao? Ta mắc cười CS cha đẻ ra CS con nên cái đầu CS giống nhau, có bỏ hay không bỏ cũng chỉ vì tiền, hehe. Tao nói vậy mày tự ái thì kệ mày chẳng liên quan gì tới tao. vầy nè, ba mày bỏ đảng rồi ổng bán luôn cái nhà to đùng đó đi, lấy tiền làm từ thiện chớ cái nhà đó không nhờ vô đảng thì sao cướp được hả, ở nhà ăn cướp nhiêu đó là nhiều rồi, dân bỏ qua không thèm truy cứu nếu có ý thức phục thiện. Tiền lương của ổng thì thuê 1 cái nhà nhỏ nhỏ để ở, sau khi trừ hết chi phí ăn uống hàng tháng còn lại bao nhiêu thì lấy hết để làm từ thiện đi, chớ được lương như đó cũng nhờ bám đít đảng để ăn, để đớp, để hôi, để cướp mà, nếu vậy thì dân cũng bỏ qua vì ăn năn hối lỗi, có ý thức phục thiện. Còn nếu có khả năng thì thông tin cho mọi người biết những cái tà ma, quỷ quái gì của băng đảng của ổng đi chớ, chớ không tà ma, quái quỷ thì sao lại bỏ đảng. Chớ giỏi thiệt, có tư cách, đạo đức thiệt  thì cần quái gì bám đít đảng để sống hả? Chớ bỏ đảng khơi khơi như vậy thì nói là cái quái gì. Chó ăn cứt còn chê nói gì mà thúi quắc vậy. Làm gì đi thì mới tin, chớ bỏ mà không làm gì hết. Vậy thì CS cha không đẻ ra ra CS thì con thì để ra tinh hoa á, chuyện này lạ à nha. Nói chuyện này sực nhớ tới đứa cháu bà con, hồi xưa ta lên FB thấy nó nói mấy người đi biểu tình thôi rồi. mà nó thuộc 8x, 9x nghĩa là có khả năng tiếp cận với thế giới người ta văn minh chớ không phải đi vào xó bếp đi ra cổng nhà như ta, ta thấy khôi hài quá thể nên ta kể với má, má kêu cháu bí thơ thì nói vậy là đúng rồi. Nước rặt mới biết cỏ thuí mà.  Giờ bí thơ về hưu rồi, thằng khác lên hăm he quýnh lại cho phù mỏ thì ta lên FB chẳng thấy nó nói gì, thỉnh thoảng chửi đổng cái gì đó. Hóa ra vì tiền hết trơn, chớ chẳng có lương tâm, đạo đức và linh hồn cái gì hết.

ý chí

Lâu lâu ta đưa lên FB mấy cái link về kỹ thuật, công nghệ của Mỹ và mấy nước nước tiến, về nông nghiệp của mấy xứ đó hay là những cái thuộc loại case study trong kinh tế của thế giới. Cũng có khi là những cái nguyên tắc trong giao tiếp. Dĩ nhiên bằng tiếng Anh là chủ yếu nhưng gần như chẳng có ai trong friendlist thèm coi mấy thứ đó, hiếm hoi chắc chưa tới 5 người coi. Dâng tận miệng cũng không thèm liếc nhìn.  Dĩ nhiên trong friendlist của ta đủ loại bình dân tới, kỷ sư, tiến sĩ và nhiều người nhăm nhe muốn chạy qua Mỹ, Canada, Âu, Úc để đổi đời. Vậy cho nên người ta qua mấy xứ đó làm nail, đi rửa chén... là chuyện tất nhiên. Dĩ nhiên coi hay không coi thì không quan trọng nhưng cũng có thể thấy là không thèm để mắt đến mấy cái bình thường trong xã hội đó. Không đủ nhận thức, khả năng cũng như tính cách để hòa nhập vào những giới khác của những xã hội đó thì sao mà có thể làm những công việc đòi hỏi chuyên môn cao và sâu hơn. Ngay cả ý chí để cải thiện bản thân mình để có thể hòa nhập hay nhận thức theo tiêu chuẩn Âu Mỹ cũng không có thì làm gì có động lực để học hỏi và cải thiện bản thân mình để có thể đủ nhận thức, khả năng và tính cách để làm trong những ngành kỹ thuật chuyên môn sâu, hay kinh tế ở quy mô lớn. Đầu tiên là mong muốn và ý chí, rồi mới nói tới phương pháp, phương tiện, và khả năng của chính bản thân. Chỉ có mong muốn mà không có ý chí thì chỉ có thể nằm mơ mộng ăn bát cháo kệ vàng.

Thứ Bảy, 27 tháng 10, 2018

Nói tầm bậy

Người kia kể, con trai không lấy vợ trong khi em nó lấy chồng có con rồi. Thấy nó cứ tơng tơng như không mà sốt ruột. Ta chọc ai biểu giàu chi rồi lại sợ không có người thừa kế chớ gì, con trai con gái gì cũng thừa kế được hết mà, yên tâm đi của cải không mất đi đâu mà sợ, chắc là tại chị khó tính quá nên nó sợ đó. Chị kêu là chị đâu có khó tính. Ta cười dĩ nhiên rồi, so với em thì có ai khó tính qua mặt em đâu. Nhưng mà thiệt tình chị thấy nó có quen ai chưa hay nó nín thinh không thể hiện ra gì hết. Chị nói là hối nó lấy vợ thì nó chỉ cười cười không nói gì nên chẳng biết đâu mà lần. Ta cười, đảm bảo nó có em nào rồi nhưng không giống tiêu chuẩn của chị đặt ra nên nó không dám nói thôi, vậy nên chị về nói với nó như vầy là nó nói thiệt liền. Chị kêu nói gì hả em. Ta cười, em nói nhưng chị không được quýnh em đó, chị nói là con ưng ai thì cứ lấy, gái cũng được mà trai cũng được, má không phản đối, trẻ cũng được mà già cũng được, hiền cũng được mà dữ cũng được, xinh cũng được mà xấu xí cũng được, miễn là nó có công ăn việc làm để nó biết thương con kiếm ra đồng tiền cực nhọc ra sao thôi, nó sao cũng được miễn là con thương nó là ba má cũng thương nó, ba má thương con thì người con chọn chẳng lẽ ba má không thương. Chỉ sợ nó lù lù dẫn cái thằng nào về thì chị lôi đầu em ra quýnh vì cái tội trù ẻo, hehe. 

Thứ Sáu, 26 tháng 10, 2018

Người không phải là gà nên người không chết

Gà thì chết, người không phải là gà, nên người không chết. Nói câu đó ai nghe cũng thấy mắc cười nhưng đại đa số dân VN đều có cách suy nghĩ như vậy, chắc tới 90% suy nghĩ như vậy, chỉ còn cỡ 10% lạc loài và khùng khùng như ta; và chắc 1/4 dân số thế giới cũng có kiểu suy nghĩ như vậy chớ không ít đâu. Gieo rắc vô đầu một đống kiến thức nền bậy bạ và phương pháp suy luận bậy bạ thì nhận thức và hành xử bậy bạ là điều hiển nhiên. Ai cũng nghĩ như gà. Cán bộ kêu là xứ dân chủ nên có nhiều đảng phái cãi nhau tùm lum, còn như Mỹ vô trường xả súng làm chết tùm lum người không phải mô hình tiên tiến. Vậy cho nên người ta cho là không phải chứa mấy cái xấu xa đó của tư bản thì là xhcn, hohoho. cái đầu tới vạt áo thì nghĩ không qua khỏi đũng quần, ông bà xưa dạy vậy rồi mà. Nghĩ không khác gì gà vậy mà họ tưởng họ giỏi mới ghê. Kêu là Singapore có mỗi ông Lý Quang Diệu với đảng của ổng đưa Singapore vươn vai trở thành thánh gióng như ngày nay, và bi giờ ổng đi để lại nưiớc đó cho con ổng là Lý Hiển Long nên VN có HCM rồi sau đó một đám nhôm nhựa như ổng là đâu có khác gì Singapore chỉ khác là do chiến tranh để lại. Kêu là 1 đảng duy nhất lãnh đạo từ mùa xuân tới mùa đông thì người ta kêu là độc tài thì nhảy đông đổng lên kêu không phải. Độc là 1, là duy nhất vậy 1 đảng duy nhất leo lên đầu dân thì không phải độc tài mà là đa tài chắc. Chửi là cán bộ có chức đi theo đảng này nọ, và rồi người ta cũng tìm cách chạy chọt bỏ một đống tiền để mua 1 chỗ trong cơ quan nhà nước, rồi cũng tìm cách mua cái thẻ đảng để lên chức, rồi suốt ngày than nghèo kể khổ mà nhà lầu 3, 4 cái, xe hơi đời mới, con cái học trường tư, trường quốc tế đơn vị tính là đô la chớ không phải đồng. Bị móc túi giựt iphone thì chửi mấy thằng chó ăn cắp mà không nhìn lại mình không ắn cắp thì lấy tiền đâu  có iphone cho mấy thằng đó giựt. Còn thúi hơn là chửi người ta làm đĩ gì đó nhưng làm những việc còn tệ hơn đĩ. và rồi hãnh diện với mấy cái đó.  Lỡ ăn thì ngậm miệng lại cho khỏi rớt tiền ra chớ. Vậy nghĩ như vậy không phải là gà thì là người chắc. Hoá ra con người mới xhcn là gà. 

Nói tào lao

Coi cái vụ phạt mua bán 100$$ của đảng. thấy có nhiều người kêu là sai luật nên phạt là đúng mà ta chẳng thấy ai nói là luật như xyz như có dog mới sống nổi nếu tuân theo luật nên vấn đề là phải sửa luật. Đi nước ngoài được mua ở ngân hàng 500$$ thôi. Với chừng đó tiền đủ mua fast food với giấy chùi đít chớ chơi cái gì. Đứng có nói phải lết qua 10 ngân hàng để mua được 5000$$ nghen. Đâu phải chỗ nào cũng chấp nhận thẻ tín dụng. Một số nơi chẳng biết cà thẻ kiểu gì nên phải có sẵn $$ để qua xứ đó đổi đồng bản tệ mà xài. Đi China, ta hỏi có chấp nhận thẻ tín dụng không thì thận chí có nhiều nơi chẳng biêt thẻ tín dụng là cái quái quỷ gì nữa, ta nghĩ là ta phát âm dở ẹt nhưng có 1 vài chỗ thì đồng ý cà thẻ nên ta biết mình không đến nỗi phát âm dở đến nỗi nghe không ra. 

Thứ Hai, 22 tháng 10, 2018

Nhiều chuyện

Cô kia vô nhà ta, cổ ngồi ghế, cởi giày cao gót ra để qua hai bên mà lòi ra phía sau ghế nơi đường đi. ta bực mình gắt, mày để giày kiểu gì vậy, giày cao gót nữa, ai đi không để ý vấp té thì sao. Cổ cãi thì em để bên đó mà, ta kêu mày nhìn lại coi, mày muốn cởi ra cho mát chân thì cứ để trước mặt mày hay để dưới ghế thì kệ mày, vì chẳng ai đi vô mấy chỗ đó. Ở nhà mày hay nhà người khác mày làm gì kệ mày, tao không care, còn ở nhà tao, tao ngứa mắt rồi lại sinh ra cái ngứa miệng. Đúng là CS mang văn hoá CS rừng rú gieo rắc khắp nơi. Nhớ tới má. Đi ngoài đường ta có giày dép riêng. đi trong nhà cũng dép riêng, đi lên lầu cũng dép riêng. Có mấy người thắc mắc 1 mình mang mà mấy đôi dép dữ vậy. Ta kêu là thích vậy, mua là mua đủ thứ màu nhìn cho sướng mắt, hehe. Nói vậy chớ ta cũng giải thích là nếu đôi dép đó ướt thì bỏ ra đổi đôi dép khác, ta không thích mang dép ướt mà. Nhưng mà thiệt tình ta thích nhiều màu nhìn cho sướng mắt, hehe. Lần kia, dì ta lên chơi, đi ra ngoaì đường mang đôi dép của ta ra đường, má ta không biết, tới khi về mới biết má ta la sao em mang dép trong nhà của con Uyen ra đường, không được mang vô phòng, vì tha đất ngoài đường vô phòng má đó mà, ta cũng chúa ghét ba cái thói bầy hầy đó. Dì ta lật đật cởi dép ra mang vô phòng tắm chà cho sạch rồi mới mang lại. Tại làm biếng đó mà, làm biếng chạy qua bên phòng kia lấy đôi dép đi ngoài đường để mang, hay tạt qua chỗ ta lấy mấy đôi dép đi ngoài đường của ta cũng được mà, nhưng do làm biếng, đang mang đôi đó  đi trong nhà ròi mang luôn ra đường đó mà. Tính ta giống má nhất nhà mà, có khi không chừng ta còn khó tính hơn má nữa kìa. Nhớ có lần kia, đi du lịch ở kia. Tối đi uống café, ta nhìn 2 đứa nhỏ chắc bồ nhau đi chơi, ta hỏi người kia, đố mày 2 đứa kia là dân đà lạt hay dân nơi khác tới chơi. Nó nhìn một hồi rồi kêu là cháu không biết. Ta mắc cười, nhìn cái áo 2 đứa mặc kìa đâu có lạnh lắm đâu mà mặc cái áo lạnh dày muốn chết, chứng tỏ ở đồng bằng lên, nhưng cái quan trọng nhất là 2 đứa mang 2 đôi dép đi trong khách sạn giống chóc nhau, nhìn bầy hầy nên tao mới để ý đó mà chớ đà lạt một đống cặp đi long nhong ngoài đường. Chắc mang giày cao gót nên đi lang thang chịu đời không thấu nên nàng chơi luôn đôi dép lê trong khách sạn, chàng thấy vậy cũng chơi luôn dép lê cho đồng cảnh ngộ đó mà. 

Nói tào lao

Người kia hỏi tao nghe nói cách mạng 4.0 mà tao không biết đó là gì. Ta giải thích người ta gán từ 1.0, rồi 2.0, 3.0 là gì và bi giờ là 4.0 là gì. Người đó kêu là tao cũng không biết nó là gì mày giải thích thì tao mới biết. Ta cười, trời đất, giờ anh hiểu rồi chứ nhưng mà anh như vậy thì mấy ông cán bộ có chức đi theo đảng hiểu cách mạng 4.0 là gì chắc em cũng chết luôn, cho dù em giải thích rõ ràng 1.0, 2.0, 3.0 là gì rồi tới 4.0 là gì. Ổng kêu, thôi mày ơi, mấy thằng đó nói đâu có cần hiểu gì đâu. Ta kêu không phải không cần mà có cần cũng không đủ khả năng hiểu, em từng trong lò đó chui ra thì em thừa biết tầm cỡ tụi nó như thế nào. Được rồi, bữa nào em nói chuyện với cán bộ, em nói như thiệt là thiên hạ là 4.0, VN đi tắt đón đầu nên vượt qua luôn 4.1, 4.2 gì đó, có khi mấy thằng chả đó nghĩ là mình nói hay ho rồi đi truyền bá tùm lum cho mà coi. Giống như win8 rồi 8.1 đó mà. Cái vụ mà ta nói với cán bộ này nọ rồi có mấy cán bộ ăn bã của ta đi rêu rao tùm lum gì đó thì không phải hiếm mà. 

Thứ Hai, 15 tháng 10, 2018

Khôi hài thiệt

Cái chuẩn mực của hành xử có văn hóa, có giáo dục là tôn trọng người xung quanh, là tuân thủ những nguyên tắc, những quy tắc được xây dựng từ ngàn đời qua chắt lọc và hàng ngày được bổ sung và hoàn thiện để những hoạt động trong xã hội không gây nên sự rắc rối, xáo trộn và phiền phức, dẫn tới có thể gây thiệt hại về vật chất và tổn thương về tình thần cho người khác. Ví dụ đi lên cầu thang rộng thì phụ nữ đi sau đàn ông nửa bước, xuống thì ngược lại đi trước nửa bước, lên cầu thang hẹp thì ngược lại, phụ nữ đi trước 1 bước, xuốg thì đi sau 1 bước 1 bước, hoặc 2 bước nếu quá hẹp. Hoặc đại loại như vậy, mục đích chỉ là để lỡ phụ nữ té thì đàn ông đỡ đó mà chớ có nhằm mục đích gì đâu. Tội nghiệp đàn ông thiệt, cứ bị ăn hiếp suốt, hehe. Hiểu bản chất vấn đề là để đỡ lỡ khi phụ nữ té thì mấy ông biết thân biết phận nên chọn đi trước hay đi sau cho phù hợp thôi mà, cho nên rất dễ nhớ. Chớ không hiểu bản chất vấn để thì sẽ nhớ lộn xì ngầu. Lúc đó thằng này nhường thằng kia hay giành phần thằng nhìn thấy rất lộn xộn. Giống như ký tên ở tranh do nhận thức kém nên họ nghĩ là chiều khách nhưng thực tế là thiếu văn hoá, thiếu giáo dục gì đó giống như tao sẽ đóng góp 1 triệu nhưng mày phải nhổ nước miếng vô mặt con kia để cho thên hạ cười phát coi, thiên hạ thấy việc nhổ nước miếng thì chửi cái loại vô giáo dục chớ đâu có thấy cái thằng biểu nhổ, mà cái thằng biểu nhổ thì lại nghĩ là nnhổ để chọc cười, nếu khi người ta biết cái thằng biểu nhổ thì người ta cũng có thể quay ra chửi nó quen ăn cứt thì kệ nó chớ bộ mày ngu hay sao người ta kêu ăn cứt cũng ăn hả. Tóm lại là cả đám nhận thức kém nên mới xảy ra chuyện đáng tiếc. Trong những trường hợp đó thì nên nhớ thiên hạ đánh kẻ chạy đi, chớ không đánh người quay lại. Vậy cho nên hành xử tốt là ở nhận thức tốt, là ở tâm tính tốt, còn những cái thấy bên ngoài chỉ là những kỹ năng thực hành. Nhưng cái nhận thức và cái tâm tính là cái khó khăn để học, để trau dồi còn những cái kỹ năng thực hành hàng ngày đó thì dễ dàng hơn. Cho nên người ta thích làm như vậy hơn. Bác học vì tập trung quá nhiều cho những cái họ nghiên cứu nên họ có thể bỏ qua những cái khác cho nên có từ đãng trí bác học, giỏi như bác học thì khó nên người ta thích đãng trí như bác học hơn. Văn hóa chỉ cần học ba bảy hai mốt ngày là xong á.

Chuẩn mực trong xhcn

Hổm rày, trên mạng đưa mấy tin giựt gân mới biết là xứ man di mọi rợ này tiến hóa ngược. Cô ca sĩ gì kia lên mạng kệu là tui là tinh hoa quý tộc chớ không phải là cái lũ khố rách áo ôm ăn mày dơ dáy bẩn thỉu nên tui không dây với đám ăn mày dơ dáy gì đó.  Rồi lại thấy mấy người làm trong giới nghệ thuật ký tên trên bức tranh của người khác vẽ theo yêu cầu của trọc phú học làm sang. Người ta la um sùm, rồi chửi bới thậm tệ gì nữa mới sợ. Nghĩ lung tung, để xây dựng cái nền tảng văn hóa mất cả trăm năm, cả ngàn năm, nhưng để phá hủy nó thì chỉ cần vài năm, vài chục năm là đám khỉ đột trong hang pacpo đem áp đặt cái văn hóa khỉ đột trong rừng rú thành chuẩn mực văn hóa mới của cả xã hội đó. Chẳng ai là quý sờ tộc thiệt lại mở miệng xưng là quý sờ tộc, đám mở miệng xưng ta là elite thì hết dám ý kiến luôn. Không ai lưu danh thiên danh bằng cách đánh dấu vô những cái không phải của mình vì người ngoài nhìn vô họ có thể cảm thấy bực mình vì phá hủy công trình người khác, còn người uyên bác hơn thì không còn bực nữa mà chỉ buồn vô song vì thế giới giờ đảo điên vì những giá trị thực và giá trị fake lẫn lộn đến nỗi người ta không thể phân biệt được đâu là chân, đâu là giả nên có những người thực tâm không muốn làm việc xấu nhưng do nhận thức không đủ nên đã vô tình làm việc xấu. Ở China có trường dạy kiểu cách quý sờ tộc, mười mấy ngàn trong mười mấy ngày là có thể trở thành quý sờ tộc. Thấy khôi hài gì đâu. Chẳng nói đâu xa, lần kia đi chơi với đứa em, ta thấy nó làm cái kiểu mà học được từ cái văn hóa rừng rú của đám khỉ đột trong rừng pacpo, ta bực mình nên nói em tự phải sửa mình, rồi em cũng phải dạy con của  em cách ứng xử của loài người văn minh chớ không thể ứng xử theo chuẩn mực khỉ đột của xã hội này. Ở China người ta phaỉ bỏ tiề ngàn đô để học quy tắc ứng xử quý sờ tộc nhưng từng đó ngày, nhận thức như vậy thì không đủ để học được cái văn hóa, cái gíao dục của quý sờ tộc, lúc đó con em là loại giàu hôi, vừa giàu vừa hôi. Em có cho qua China học một trăm ngày theo kiểu đó cũng không thành quý sờ tộc.  Thì nghe nó nói là ở Sài gòn cũng đầy mấy lớp như vậy đó mà nhưng mà rẻ hơn, mấy ngàn thôi. Ta đúng là lạc hậu thiệt, hehe. Tiếng Việt đi với từ phú có từ quý, đi với từ giàu có từ sang, nghĩa là phú, là giàu là ở cái cân đo đong đếm được,là quý, là sang là cái lặn ở bên trong tỏa hương ra. Bông hồng đẹp có thể nhìn thấy sờ mó được, nhưng bông bồng thơm thì chỉ có thể ngửi chớ không thể cấm nắm cái mùi thơm đó. Hồi xưa má còn sống, nhiều khi ta thấy người thân ta có những cái xì tai CS ngửi không nổi, ta mét má để má lấy quyền uy mà dạy con cái, má cũng có nói nhưng đôi lúc có những cái không sửa thì ta thắc mắc, má kêu là con cáai má cũng dạy như nhau, nhưng đi làm rồi tùy mổi đứa  học hỏi những cái gì trong xã hội thì má cũng không làm gì được. Ta nghe mà muốn khóc, hic. Thước là để đo, thước cong, đánh số tầm bậy thì đo kiểu gì.

Phủ định của phủ định là khẳng định

Nghe kể hai vợ chồng người kia định cư ở Canada theo diện đầu tư, tiếng Anh nói giỏi như bắp rang chớ không chữ đực chữ cái như ta,  vậy mà trong mấy năm đầu họ vẫn bị stress. Ta đùa, ta mà ở Canada thì ta không bị stress. tại vì mấy người kia ở VN là thành phần tinh hoa quý tộc gì đó thì qua xứ người khùng là đúng rồi. ta ở xứ này khùng nên qua xứ người sao bị stress được, chỉ có điều là ta có không có tiền để qua đầu tư ở nước ngoài, trong nước còn chưa có tiền đầu tư nói chi ở nước ngoài. Thỉnh thoảng để dành được một ít đi chơi xứ người thôi mà. Đất nước này là xứ khùng mà, nên dân đúng chuẩn xứ này là điên có chứng chỉ theo tiêu chuẩn WHO,  nên ra xứ người thành khùng là đúng rồi. Có gì đâu mà thắc mắc.

Thứ Bảy, 13 tháng 10, 2018

Nói tào lao

Thấy chuyện kia, nhớ tới cái phim này, đôi lúc quên cũng là hạnh phúc. Kết thúc rất hay, đôi khi con người ta cần phải quên để cho cuộc đời bớt nặng nề. Dao chém vào gỗ, rút dao ra dấu khắc vẫn còn, nói chi những thứ khắc sâu tận vào tim thì đôi khi đau đớn biết chừng nào. Vậy mà người ta đôi lúc chỉ chực chờ để làm khổ nhau, không biết để làm gì nữa. Cuộc sống đôi lúc thật buồn cười. Khi vui muốn khóc, buồn tênh lại cười. Kỳ lạ thiệt.

Nhiều chuyện

Thấy mấy kẻ tự xưng là tinh hoa quý sờ tộc gì đó lên chê thiên hạ ngu si đần độn, thiển cận gì đó, nhớ chuyện xưa má kể. Hồi xưa, có ông trọc phú ở quê lên tỉnh thấy người ta bán cái bô để con nít đi cầu. Có nắp đậy đàng hoàng nữa mà. Ổng mua liền một lúc mấy cái về xới cơm để mời khách ăn. Bô với thố đựng cơm cũng đều đựng được mà. Có gì khác nhau đâu mà ầm ĩ vậy kìa. 

Thứ Sáu, 12 tháng 10, 2018

GS. Trần Quốc Vượng nói về lịch sử Việt Nam

Nói linh tinh

Thấy trên FB thông báo có người đăng hình bạn lên FB, ta mới tò mò coi thử FB nói bậy ra sao. Hoá ra hình chụp chung trong đó có ta, cái mặt nhỏ xíu hà, hình  mới nhất luôn. Thấy công nghệ tiến bộ dễ sợ. Tại vì hình avatar của ta cách đây cũng phải chừng 20 năm chớ không ít.  Đôi lúc bạn bè quăng vài tấm hình tập thể có ta ở trỏng lên đó chớ ta đâu có hình gì đâu. Vậy mà khả năng nhận diện của FB khá tốt, chớ chẳng lẽ 20 năm qua ta chẳng có thay đổi gì hay sao. Là người chớ có phải ma cà rồng đâu mà mãi mãi tuổi 18. Tò mò coi mấy hình cũ hồi đi học đại học. Nhìn vô thấy ta chẳng giống kiểu tụi bạn của ta xíu nào, giống như ở đâu lạc vô đó. Kỳ cục thiệt đó. Nhớ có lần đưa má coi hình chụp với mấy đứa bạn học cũ, lúc đó đi làm rồi. Má nhìn nhìn một hồi rồi chỉ ngay chóc ta hỏi đứa nào đây. ta ngạc nhiên con gái má chớ đứa nào, bộ con khác lắm hay sao mà má nhận không ra. Ta phải nhìn kỹ ta một hồi cũng thấy không giống ta, hehe. Tại bữa đó mặt áo dài, mang giày 7, 8 phân gì đó nên nhìn ta chỉ có chân với tay lòng khòng như khỉ đột đó mà. Tai ta cao chưa tới 1.6 mét mà quần tây ống loe thời xưa của ta đã dài tới 1 mét, thì quần áo dài còn dài bao nhiêu, phủ luôn cả đôi giày mấy phân nữa thì đúng chỉ là chân với tay chớ có thân mình đâu. Chân dài hơn lưng thì đừng ham hố mang giày cao mà, nhứt là ốm teo nữa nhìn giống y như nhái bén, hehe. 

Thứ Năm, 11 tháng 10, 2018

Nhớ má nghĩ lung tung

Người kia kể là để dành tiền tùm lum gì đó. Ta kêu, không dám ăn không dám mặt không dám chơi  để dành tiền để ngửi á, bộ thích ngửi mùi tiền á, chi cho khổ vậy trời. Nghe giải thích là lỡ sau này đau bịnh có tiền mà chữa bịnh. Ta kêu là, bịnh vừa vừa thì mua bảo hiểm y tế chữa cũng được, còn bịnh nặng quá nhắm không chữa được thì đôi khi lại muốn  chết cho khỏe thân. Chẳng qua nếu còn người thân hay gì đó thì đi xa họ cũng đau lòng nhưng bản thân người bịnh cũng nhiều khi muốn chết cho đỡ đau đớn. Nói thì nghe xóc óc, nhưng đôi khi phải chấp nhận sự thật là vậy. Ta hỏi em có bao giờ đau đến nỗi nhiều khi muốn chết cho đỡ đau chưa. Thì nghe nói là chưa. Chị hồi nhỏ yếu lắm, sau này mới đỡ đó. Vô cấp cứu mấy lần chớ không phải 1 lần. Ở nhà nhiều khi đau đến nỗi nghĩ là chỉ có chết mới hết đau, trong đầu chỉ còn có mỗi ý nghĩ làm sao cho hết đau chớ không quan tâm tới cái chết hay là cái sống. Cố gắng hết sức để hết đau chớ không phải cố gắng để được sống. nhưng không có nghĩa là muốn chết. Chết chỉ giải pháp thay thế nếu không có bất cứ giải pháp nào chữa cho hết đau, vậy cho nên chị nghe lời người thân và bác sĩ lắm. Chớ bình thường chị ngang bướng lắm, thậm chí còn chướng nữa đó. Sau này mệt mỏi rồi nên đỡ chướng hơn, hehe. Thiệt tình nhiều khi ta nghĩ ta sống nhiêu đó năm tính ra có khi hơn người ta sống trăm năm. Gì cũng có, sướng cũng có, khổ cũng có, chơi cũng có, làm cũng có, học cũng có, thương dám nói thương mà ghét cũng dám nói ghét, chỉ có không quýnh nhau thôi. Cuộc sống là đầy đủ nhiều góc cạnh thì hạnh phúc chớ không phải là cuộc sống tẻ nhạt vô vị. Đừng sợ quá, sợ quá thì không phải sống mà chỉ là 1 quá trình trao đổi chất. Nếu không sợ thì cũng không được, con người ta phải biết sợ để có cái mà kiềm hãm chính mình để không có những hành động đi quá xa đến nỗi không quay đầu lại được lúc đó cũng không là người mà là ác quỷ tồn tại trong cái vỏ bọc con người. 

1 năm rồi

THỨ BA, 24 THÁNG 10, 2017

Thơ Bùi Giáng

Ta cứ tưởng trần gian là cõi thật
Thế cho nên tất bật đến bây giờ!
Ta cứ ngỡ xuống trần chỉ một chốc
Nào ngờ đâu ở mãi đến hôm nay!
Bạn thân ơi! Có bao giờ bạn nghĩ
Cuộc đời này chỉ tạm bợ mà thôi
Anh và tôi giàu sang hay nghèo khổ
Khi trở về cát bụi cũng trắng tay
Cuộc đời ta phù du như cát bụi
Sống hôm nay và đâu biết ngày mai?
Dù đời ta có dài hay ngắn ngủi
Rồi cũng về với cát bụi mà thôi
Thì người ơi! Xin đừng ganh đừng ghét
Ðừng hận thù tranh chấp với một ai
Hãy vui sống với tháng ngày ta có
Giữ cho nhau những giây phút tươi vui
Khi ra đi cũng không còn nuối tiếc
Vì đời ta đã sống trọn kiếp người
Với tất cả tấm lòng thành thương mến
Ðến mọi người xa lạ cũng như quen
Ta là Cát ta sẽ về với Bụi
Trả trần gian những cay đắng muộn phiền
Hồn ta sẽ về nơi cao xanh ấy
Không còn buồn lo lắng chốn trần ai!

Thứ Hai, 8 tháng 10, 2018

Khỉ đột

Vô rạp xiếc coi xiếc thú, người ta mặc áo quần đủ màu sắc cho khỉ. Nhìn cũng vui vui mắt. Khỉ mặc áo quần của người thì nhìn kiểu nào cũng ra khỉ chớ không ra người. Vậy mà nhiều người cứ tin tưởng là khỉ mặc áo quần của người rồi hoá thành người. Ngây thơ hay đần độn vậy ta, mà cũng có thể là điếm. Đừng cứ thấy áo này quần nọ,  cravate, lên xe xuống xe, một đống vệ sĩ đi theo cứ tưởng đó là người nghen. Nhiều khi là khỉ đó mà. Ta nghĩ tới mấy trò xiếc thú đó vì coi thấy xây hát nhạc giao hưởng gì đó cho khỉ đột coi. Nhớ có lần đi coi ca nhạc kia, chuẩn bị hết là người ta đứng dậy rào rào để ra, đứa bạn cũng đứng dậy, ta nhăn mặt ý là kêu nó ngồi xuống. Nó tưởng ta không biết nên kêu hết rồi mà. ta phải nói ừ là biết gần hết rồi mà. Nhưng đứng dậy như vậy là che hết những người ngồi sau khi chưa hết hẳn, đó là mất lịch sự. Nên chờ hết hẳn rồi đứng dậy để khỏi che tầm nhìn những người ngồi ghế sau. Đi thưởng thức nghệ thuật mà hành xử thật buồn cười. Có lần đi coi nhạc thính phòng ở kia, khi nhạc dừng lại như không gian lắn đọng lại chớ không phải là hết, người ta vỗ tay rào rào, mấy lần chớ không phải 1 lần, ta hết hồn luôn, giống như cho bò kobe nghe nhạc vậy đó. Khỉ cứ sợ người ta nhìn vô cho mình là khỉ nên cũng có nhà hát bác học này nọ. càng ráng cáng mắc cười. Càng ráng càng giống khỉ đột. 

Chủ Nhật, 7 tháng 10, 2018

Nói nhảm

Thứ nhất, nếu không thay đổi được thế giới, hãy thay đổi chính bản thân mình. Thứ 2, vấn đề không phải là vấn đề mà là thái độ đối với vấn đề. Thứ 3, đừng bao giờ bán linh hồn cho quỷ dữ.

Thứ Sáu, 5 tháng 10, 2018

Hạnh phúc nhất thế giới

Thấy người ta nói xã hội hóa giáo dục, xã hội hóa cái này cái nọ gì đó, rồi giải thích gì đó. Ta mắc cười, đơn gỉan thôi mà gì mà giải thích lòng vòng cho cho mệt. Vầy nè, ví dụ lương 10 triệu, đóng bảo hiểm và công đoàn và cái gì đó khoảng 33% thì coi như nhà nước đớp đi 30% đi, còn 7 triệu. Đóng thuế thu nhập 10% mất bay 1 triệu. Xong rồi khi đi ký giấy tờ, xin giấy phép gì đó, tóm lại là liên quan tới chính quyền thì cán bộ hành cho cho ra bã để móc 10% nữa, còn lại 5 triệu, hàng tháng đổ 1 triệu tiền xăng thì nhà nước móc 50% thuế phí, đáng ra móc khoảng 10-20% thôi, vậy coi như mất thêm 30% của 1 triệu là còn 4.7 triệu. Thu phí bảo trì đường bộ xong rồi nhưng quen ăn mà không quen nhịn nên lòi ra thêm mấy cái bot trên quốc lộ, coi như hàng tháng bị đớp 3% nữa là còn 4.4 triệu.  Như vậy chưa đủ nên để cho tụi cấp dưới bóp họng dân ngu khu đen kiểu tát nước theo mưa để lòi ra tiền để cúng cấp trên, vì dụ như giaó dục tiểu học là miễn phí và bắt buộc thì nhà trường kêu mua ti vi, máy chiếu, làm hàng rào, làm sân,  dạy tiếng Anh theo kiểu Lào, đảm bảo nói tiếng Anh chỉ có thằng Lào nghe hiểu chớ thằng Anh nghe xong ngọng luôn, rồi cái gì gì đó...  để đớp tiền, cái này gọi là xã hội hóa. Cho là 4% nữa là còn 4 triệu. Hên xui gặp cơ quan hành chính địa phương lâu lâi xin tiền gọi là đóng góp gì đó cho 2% còn lại 3.8 triệu. Còn lại coi như được xài 3.8 triệu, đóng thuế GTGT 10% của 3.8 triệu đó còn lại 3.4 triệu. Ba cái linh tinh bà dằn từ trên trời rơi xuống cho 1% nữa thì còn lại 3.3 triệu. Coi như mấy khoàng đóng đó đi lòng vòng rồi cũng quay về cho mình được 5% đi, coi như được xài khoảng 3.8 triệu. Trung bình là vậy, còn tùy trường hợp, có thể là 2.5 hoặc 4.5 triệu. Tóm lại làm ra 10 triệu thì được xài cho mình 3-4 triệu thôi còn lại nuôi đoảng và cán bộ. 

Thứ Năm, 4 tháng 10, 2018

Láo riết bịnh luôn

Thây báo chí rùm beng cái vụ xe hơi gì của VN đó, nhớ lần đi qua China. Thấy có mấy cái xe logo là ngôi sao 6 cánh ta mắc cười, Mercedes sao 3 cánh, thằng này chơi luôn 6 cánh cho ngon, Chinese mắt tròn mắt dẹt nhìn thấy sao nhọn nhọn cho là hãng xe xịn xịn gi đó, chạy lướt qua đường đâu thấy mấy cánh chỉ thấy sao nhọn nhọn mà. Rồi lại thấy logo đầu ngựa thật mắc cười, tại hồi xưa ba má ta có xe Peugeot đó mà nên nhìn cái logo đó thấy quen quen. Ba mua xe từ thời ta chưa đẻ ra nữa đó mà. Mắt nhắm mắt mở nhìn cái đầu ngựa giống như con sư tử của người ta, thấy oi dằng dô cùng. Giờ thấy cái logo của hãng VN gì mà nổ banh ta lông kia thấy sao mà bần cố nông quá thể. Không phải gớm ghiết mà là vụng về, thô kệch, chắc giống chóc chủ của nó. Chắc bắt chước của xe Mazda, mà bắt chước không nên hồn. Giống cha China quá thể. Con không giống cha thì giống ai nữa. Còn nó sản xuất xe hơi để làm gì thì ta ngu si đần độn sao mà biết được. Ta chỉ có thể đoán bậy bạ là gia đình dòng họ nó sẽ không dùng xe đó, đừng nói là là không dám xài xe đó nghen. 

Học

Hàng ngày vô Duolingo học mấy chữ, vậy mà giờ cũng được kha khá. Còn tiếng China thì học ở tùm lum chỗ. Ráng một năm nữa rồi gặm tiếp 1 thứ tiếng khác nữa. Học ngoại ngữ bi giờ dễ dàng mà, chỉ có siêng năng 1 chút là được thôi, chớ đâu cần thông minh gì đâu. Thông minh càng tốt, không thông minh cũng chẳng sao. Đâu phải để nghiên cứu 1 ngôn ngữ gì đâu mà cần phải học cho thiệt siêu đẳng. Học từ, học phát âm, học cách nói rồi ôm quyển ngữ pháp luyện 1 vài vòng là xong đó mà. Dụ mấy đứa cháu vô đó học, cũng như chơi đó mà. Tụi nó học ban đầu siêng lắm, sau thấy lảng ra bớt. Lâu lâu nhìn vô profile coi tụi nó có học không đó mà. Thấy tụi nó có học là mừng rồi. Dĩ nhiên không chỉ duolingo học ngoại ngữ mà có nhiều cái khác cũng dạy ngoại ngữ đó mà, thấy cái gì thích thì học, nhưng hay nhất là lên những trang ở các nước khác, có tính quốc tế để học. Không phải là sính ngoại hay cái gì mà là để có khả năng tư duy theo kiểu toàn cầu, có khả năng giao tiếp kiểu toàn cầu và học được cách nói theo kiểu bản địa. Lỡ nói sai xíu người ta cũng có thể hiểu mà nhưng cái cần là học cách nói sao cho lịch sự. Thay vì vô facebook hay mấy cái gì đó coi ba cái trò vô bổ, coi riết đần người ra thì kiếm cái gì gì đó để học có lý hơn. Dĩ nhiên cũng  lâu lâu lạng vô face xíu để hóng mấy tin bà tám đó mà nhưng đừng để ghiền nó là được. 

Thứ Ba, 2 tháng 10, 2018

Nói linh tinh

Người kia kể chuyện này nọ rồi nói sao mà người ta có thể làm những việc bậy bạ, bỉ ổi như vậy mà họ vẫn làm như là không có gì. Ta nói, em bên đạo thì em biết là Judas hàng ngày theo Chúa, học điều tốt ở Chúa, sống trong môi trường tốt lành như vậy mà vẫn bán Chúa lấy mấy đồng bạc rách. Coi như tỷ lệ 1/12 dù được học điều tốt, sống trong môi trường tốt  vẫn có khi bị quỷ dữ lôi kéo thì xã hội này, xã hội của ma quỷ với chuẩn mực đạo đức, văn hóa đồi bại, thúi quắc như vậy thì tỷ lệ phải gấp 5, gấp 10 lần chớ. Nhưng không có nghĩa là chuẩn mực nó bậy bạ vậy thì mình cứ theo đám đông. Kệ tía họ đi. Trau dồi đạo đức, văn hóa giống như nhổ cỏ dại vậy đó, không phải làm 1 lần là xong mà hàng ngày phải nhổ cổ, nếu lơ là thì cỏ dại sẽ sinh sôi nảy nở tràn lan. 

Thứ Hai, 1 tháng 10, 2018

Bịnh thiệt

Hổm rày lên mạng thấy đăng hình thằng cha kia ngủ gục khi đang họp với thế giới người ta. Cái hình rao bán giá mấy trăm Euro mới ngon chớ. Người cười kẻ biện minh, ta thấy khôi hài thiệt. Cỡ em nó thế thì chỉ có thế, ráng đến mấy cũng không được, chẳng có gì phải thắc mắc. Có thể do ta sống quá lâu trong cái xã hội này. Nơi mà người ta đem văn hoá rừng rú của đám nửa người nửa ngợm nửa đười ươi từ hang Pacpo ra và ấn định đó là chuẩn mực văn hóa cho toàn xã hội thì thiệt tình ta nhiều khi chẳng buồn nhếch mép cười hay khóc. Dửng dưng bởi vì ta sống ở đó mà không thuộc về nó, cho nên nó chẳng có nghĩa lý gì với ta. Ta là kẻ kỳ cục mà. Ta chỉ ngó thấy là thằng cha đó ngủ ngon mà há miệng ra. Hoặc là bị bịnh gì đó nên ngủ phải há miệng để thở mới đủ không khí theo bản năng. Ta có khi bịnh há miệng mà thở còn không đủ nữa mà. Hoặc là nửa người nửa ngợm nửa đười ươi, sống ở xứ người bao nhiêu năm, tiếp xúc văn hóa văn minh của thế giới loài người vậy mà bản chất rừng rú vẫn không gột rửa được. Chớ cha mẹ nhìn thấy con ngủ mà há miệng thì cũng phải coi lý do tại sao nó hả miệng để trị dứt từ nhỏ chớ. Hay là đười ươi mẹ đẻ ra đười ươi con. Đừng cứ nhìn complet cravate là danh giá, hay tay chân dính đất là rác rưởi. Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Mà bản tính di truyền từ đời này qua đời khác càng ngày càng ăn sâu thì thôi khỏi chữa.