Chào


Nếu tình cờ bạn đọc bài mà cảm thấy nhẹ nhõm người hay mỉm cười thì ta rất phấn khởi. Hihi

**

1

2


Thứ Sáu, 30 tháng 11, 2018

Nghĩ tầm bậy

Thấy cô kia bị kết án vì xịt sơn lên lá cờ, nghĩ tùm lum. Ta không hiểu là có phải bất cứ hình ngôi sao vàng 5 cánh trên nền đỏ bất kỳ nào là biểu tượng của quốc kỳ của đảng hay là chỉ có ở trong khung hình chữ nhật theo tỷ lệ quy định nào đó mới là quốc kỳ. Thí dụ mặc đồ lót màu đỏ trên đó có hàng chục ngôi sao vàng có bị bắt không hay là chỉ khi ngôi sao vàng trong khung hình chữ nhật màu đỏ mới bị bắt. Nếu mà cứ hình ngôi sao vàng 5 cánh trên nền màu đỏ là biểu tượng quốc kỳ nên cấm tùm tum thứ thì thôi rồi, sức sáng tạo của người ta bị bóp đến nghẹt thở. Sao 6 cánh dĩ nhiên là không sao rồi, nhưng nếu sao 5 cánh nhưng có 1 cánh bị gãy hay bị ghẻ lở chẳng hạn thì có bị gì không ta. Nnếu như ngôi sao 5 cánh bất kỳ trên nên đỏ bất kỳ quy định là biểu tượng quốc kỳ thì ngôi sao 5 cánh có 1 cánh bị chó gặm nham nhở trên nền đỏ lấy để may đồ lót mặt thì có bị bắt không ta? Đừng nói là bị bắt luôn vì phỉ báng quốc kỳ thì chắc ta chết mất. Xứ này vĩnh viễn không bao giờ có bất cứ phát minh nào hay sáng tạo nào vì óc sáng tạo bị bóp nghẹt. 

Thứ Bảy, 24 tháng 11, 2018

Bạo lực học đường

Hồi xưa ta nói xã hội này mai mốt thành quỷ dữ hết, ngay cả má ta còn nói con nói gì ghê vậy. Đâu phải cứ nhe răng nanh ra là quỷ sứ, quỷ sứ bi giờ nhìn đẹp dẽ, ăn nói ngọt ngào chỉ để chực chờ móc mắt, móc tim, hút máu người ta rồi lây lan nọc độc qua nạn nhân để nạn nhân cũng thành quỷ dữ như nó. Thấy mà buồn thúi ruột.
Xứ người khi nghe nói tới bạo lực học đường thì trong đầu mọi người liên tưởng đến một đám học sinh khác trong trường, cũng có thể liên kết với băng nhóm giang hồ ngoài xã hội để bắt nạt, hành hung học sinh khác. Còn xứ này, bạo lực học đường còn đến từ phía người dạy dỗ, kêu gọi thầy cô là nghề cao quý cái quái quỷ gì đó. Đến từ ban giám hiệu mà đứng đầu là hiệu trưởng để duy trì những cái giả dối, siêu giả dối, cực kỳ giả dối nghĩa là không khác gian xảo, lừa lọc là mấy. Vậy cho nên sống trong cái xã hội này cực kỳ khó, khó khăn hơn cả bước đi trên sao Mộc, mỗi bước đi nặng cả tấn, khó hơn sống trong ổ virus lây bịnh, chỉ cần sơ sẩy chút là cũng nhiễm bịnh như người khác hồi nào không hay mà không hề biết mình bịnh.
Ta chẳng hiểu tại sao có đứa trẻ gồng mình đứng chịu tát tới 231 cái, gồng mình uống nước giẻ lau bảng... mà người gây ra nhục hình là thầy cô. Dĩ nhiên chắc tại mấy trò đó thuộc loại hư, khó dạy nên thầy cô không kiềm chế được nên khùng. Nói vậy không phải binh thầy cô mà để nhằm nói rằng nếu thầy cô không đủ kiên nhẫn, không đủ lòng thương thì nên đi kiếm cái nghề khác mà làm, đừng làm cái nghề dạy dỗ nữa. Hơn nữa thực trạng này không chỉ là tính cách mà còn là nhận thức, từ cô giáo đến hiệu trưởng và rồi bộ trưởng giáo dục, chủ tịch nước. Cô giáo nhận thức bậy bạ nên hành xử bậy bạ, hiệu trưởng nhận thức bậy bạ, độc ác nên có ý bao che cho cái trò hành hung, nhục mạ người khác, bộ trưởng giáo dục, đứng đầu ngành giáo dục mà nín re không hề nói tiếng nào nghĩa là đồng tình cho những hành vi đốn mạt đó, gần như khuyến khích cứ tiếp tục, không sao đâu, chủ tịch nước cũng không thấy động tĩnh gì nghĩa là con người không được coi hơn con chó chút nào, tệ hơn cả con chó mấy xứ văn minh. Vậy mà người ta không lo ra tay dạy dỗ con em họ, đáng lẽ phải dạy con là khi mà ai đánh con thì con đánh lại, nếu không đánh lại được thì bỏ chạy, la thiệt to, kêu cứu, bất kể đó là ai. Hóa ra cái xã hội này đốn mạt, mọi người chịu đựng nhịn nhục lâu rồi quen rồi nên bao thế hệ sinh ra cũng nhịn nhục như vậy mà không hiểu để được cái gì. Nên cho trẻ con học võ để phòng thân. Ta không hiẻu tại sao lại đứng chịu trận tới 231 cái tát mà không bỏ chạy đi, vừa chạy vừa kêu cứu. Nói chuyện với mấy người ngành giáo dục họ kêu cô giáo không cho chạy nên đâu dám chạy. ta nghe mà thấy kinh dị.Bản năng bảo vệ chính bản thân mình không có thì bảo vệ người khác chỉ là lới nói dối. Ta chưa nói tới việc đám trẻ khác hành hung nhục mạ người khác do bị bắt buộc. Tại sao hả miệng ra uống nước lau bảng, đáng lẽ ngậm chặt miệng lại nhứt quyết không uống. Đổ vô miệng thì phun ra, phải biết cái nào dơ dáy chớ. Gặp thầy bà chó đẻ vậy thì phụ huynh ráng đưa con qua trường khác mà học, đừng nói trường nào ở xứ này cũng chó đẻ như vậy nghen. Tự cứu mình chớ biết làm sao trong một cái xã hội mục ruỗng, thối nát.
Nhớ má, hồi xưa má thấy ta dạy mấy đứa cháu má kêu sao không đẻ con mà dạy, tại má thấy ta có những kiểu không giống ai mà hay ho nữa chớ. Ta cười, trời, khi gặp dạy chơi vậy thôi chớ dạy 1 đứa từ nhỏ xíu đến đủ tuổi công dân trong cái xã hội này thiệt tình con không biết dạy dỗ ra làm sao. Nếu có con phải lôi nó qua ngay mấy xứ nhân văn mà cho nó ở để nó được dạy dỗ và tự học một cách nhân văn, chớ trong xã hội này nó thành quỷ dữ thì mình mắc tội nặng lắm. Vậy thôi ở 1 mình cho khỏi gieo rắc thêm tội ác cho xã hội. 

Thứ Năm, 22 tháng 11, 2018

Kinh dị

Ta VNmese mà 1 tháng ăn bánh liên tục cũng được, nhưng tự dưng nhìn thấy cô hoa hậu kia dán bánh mì khắp chỗ làm ta thấy mắc ói, từ mông tới đít chỗ nào cũng để bánh mì, thấy gớm chết. Thiệt cái tình. May là mới hôm qua ăn hết bánh mì rồi chớ không thôi chẳng lẽ quăng. Sáng mai không dám ăn bánh mì nữa, Xứ này ăn ở dơ dáy quen rồi. Kiểu cán bộ sinh ra trong đống shit, lớn lên trong đống shit, rồi chết trong đóng shit nên không hiểu thế nào là thơm tho sạch sẽ, nên truyền dạy cho cả dân tộc này y như vậy. Chỉ có mấy người cứng đầu mới không nhồi được ba cái rác rưởi đó trong đầu. Chở chẳng lẽ nghệ thuật thì dơ dáy, bẩn thỉu và vô văn hóa như vậy hả? Nhét đồ ăn thức uống ở chỗ nào bậy bạ cũng được, hay là văn hóa xhcn thì cái gì cũng đớp tuốt không cần biết đồ ăn móc ra từ đâu. Không biết dơ là gì và cũng không biết tự trọng là gì luôn. 

Thứ Tư, 21 tháng 11, 2018

Nguyền rủa

Mỗi lần vô viết blog là thấy cái máy treo cứng đơ, tốn thời gian gì đâu. Bình thường ta chỉ ngoáy 10-15 phút là xong nhưng nhiều khi mất cả tiếng đồng hồ, tốn thời gian gì đâu. Thời gian phí phạm đó ta có thể học thêm được ngoại ngữ, coi sách nào đó. Muốn đấm vô mặt thằng dog nào coi lén rình mò ghê đó. Ta có gì thì post ra hết cho thiên hạ coi chớ không việc gì phải giấu, còn nếu không nói thì cạy răng ta cũng không mở miệng nói chi viết. 

Italia


Xung đột văn hóa

Từ cái vụ dân China mà ban đầu là giới nghệ sĩ kêu gọi tẩy chay thương hiệu D&G, thấy cái khái niệm khác biệt về văn hóa đáng sợ thiệt. Thiệt tình ta cũng chẳng quan tâm tới ba cái đó, chẳng qua báo chí nói tùm lum nên ta mới coi ra làm sao chớ cái thương hiệu này hay làm mấy trò phổi bò lắm mà. Cũng nói tiếng Anh nhưng văn hóa xứ Anh ăng lô xắc sông quý sờ tộc lạnh lùng sương rơi heo may mới nhìn vô thấy giống kiểu khinh khỉnh kẻ khác,  khác văn hóa Mỹ tự do kiểu ông chơi bỏ chân lên bàn thì đã sao nào, tới văn hóa Úc kiểu gì ta không biết vì chưa nghiên với cứu, chắc kiểu chuột túi, hehe. Cái thương hiệu này gây không ít chuyện, bị kêu gọi tẩy chay vì tùm lum thứ từ buồn cười tới quái đản, chọc giận cả người đẹp chớ không galant kiểu Parisien, kêu trẻ con thụ tinh nhân tạo là hàng fake, phản đối hôn nhân đồng tính cho nên nó chọc người ta hoài nó chán nên tự chọc nó luôn, có lúc tự kêu gọi tẩy chay nó luôn đó mà #boycott Dolce & Gabbana . Ngay cả ở châu Âu mà nó còn có lúc bị la um sùm nữa mà. Do khác biệt về văn hóa đó mà, chớ ta nhìn thấy chỉ vì cái hình ăn uống mà bị tẩy chay ta thấy mắc cười gì đâu, cho dù ta là dân xứ ăn bằng đũa, Nếu nó cho dân Ấn độ bốc ăn rồi mút ngón tay nhìn mặt hí hửng, khoái trá chắc bị xé xác ra 5 miếng luôn, hehe. Có thể tại hồi nhỏ ta coi sách Tây Âu nhiều nên nhiễm phần nào cái văn hóa Tây Âu nên ta không cảm thấy gì lắm, sau này học mấy ngoại ngữ khác và rồi ta coi thêm văn hóa xứ đó nên ta thấy chuyện đúng chẳng có gì mà ầm ĩ. Dân Ý chơi ngông mà. Đi châu Âu ta chỉ thấy Ý người ta chạy mô tô nhiều hơn ở Pháp, ở Thụy sĩ. Hút thuốc tùm lum chớ không chỉ hút thuốc ở nơi được hút. Lâu rồi không biết bi giờ thì sao. Biết là người ta khoái vẽ bậy, viết bậy nên có mấy chỗ để luôn 1 bức tường cho người ta thay hồ viết vẽ gì tùm lum kệ họ, vậy mới buồn cười. Cái kiểu nó vậy nên chọc người ta rồi thấy người ta giận lại càng khoái chí chọc thêm cho nổi khùng luôn, kiểu là mày đang giận á, ông cho thêm can xăng vô đốt luôn, xong rồi làm nhà mới, chuyện nhỏ mà. Thấy buồn cười gì đâu. Ngay đâu xa, trong 1 nước mà nhiều khi còn khác nhau, hài ở trong miền nam thì nói toẹt quẹt ra rồi cười ha hả, xong giải tán, thôi đi ngủ sớm, mai quên tuốt, hài miền bắt thì nói ẩn ý nhiều khi coi xong chẳng hiều ngày hôm sau đi làm tự nhiên nhớ ra rồi mới hiểu rồi bật cười, nhìn thấy giống như thằng khùng lên cơn, nhìn mặt ngớ ngẩn gì đâu. Sau này lai tạp thì miền nam cũng có kiểu miền bắc và miền bắc cũng có kiểu miền nam. Nói cái đồ nam kỳ thì người ta cười ha hả, nói cái đồ bắc kỳ thì giận tím mặt. Mai mốt chắc học tiếng Ý coi mấy thằng Ý tào lao ra sao.
Lục tìm cái hình người ta vẽ bậy ở Ý, thấy mấy hình tháp nghiên Pisa mới nhớ hồi đó thấy người ta bán mấy cái quần short đàn ông có vẽ hình tháp Pisa ở chỗ đặc biệt, có khi là sợ người ta không biết mặc cho đúng hay sao đó. Đúng là Ý đại lơi. 

Thứ Ba, 20 tháng 11, 2018

Đạo đức của ma quỷ

Coi cái này, nghĩ lung tung. Coi phim, coi truyện cả Âu lẫn Á, nhiều người khi làm những việc tắc trách gây hại cho người khác cho dù họ cố ý, do lòng tham hay ghen tức thúc đây thì khi thấy hậu quả hầu như họ dằn vặt, ân hận, thậm chí hóa điên. Họ tìm cách để sửa cái lỗi mà họ đã gây ra. Dĩ nhiên có những người không hề hối cải chớ không hoàn toàn là biết ân hận. Và trong thực tế cũng vậy chớ không chỉ trong phim, trong truyện. Nhưng đó chỉ là hiện tượng cá biệt chớ không trở thành 1 hệ thống. Còn trong thực tế cái xứ sở này, người ta thản nhiên đẩy người khác đến chỗ chết, đến chỗ cùng đường vì mấy đồng bạc vấy máu mà người ta không hề có cảm giác sợ hãi nói chi tới việc dằn vặt, ân hận, đừng nói tới chuyện hóa điên vì tác hại gây ra không thể cứu vãn. Mà là những người có bằng này cấp nọ, có địa vị trong xã hội mới kinh khủng chớ. Không phải cá biệt mà là rất nhiều, nhiều đến mức phổ biến. Cho nên những cái hành động đó, tư tưởng đó, nhận thức vô cùng tồi tệ, ác độc đó trở thành chuẩn mực cho cái xã hội này. Nghĩa là người ta ai cũng muốn đạt được những cái mình muốn bằng những cách thức kinh khủng đó. Và người ta cảm thấy bình thường, thậm chí hãnh diện vì những cái họ có mà không mảy may có chút suy nghĩ hay bận tâm nói chi dằn vặt với ận hận về những cái quá man rợ mà họ gây cho người khác để có thể có những cái đó. Dùng chính sách để cướp đất, cướp nhà, dùng chính sách để bòn rút tài nguyên, dùng chính sách để biến nơi này thành một bãi rác không lồ đầy ô nhiễm, dùng chính sách để ngu dân, để ngăn cản người ta nâng cao nhận thức của mọi người một cách đúng đắn để đẩy cái xứ sở này tới ngàn năm tăm tối mà không mảy may có 1 chút nào chùn tay vì sợ hãi hay lương tâm lên tiếng, chớ không chỉ là những cái cướp của giết người mà xã hội nào cũng có không ít thì nhiều . Xã hội này đã đi tới tận cùng của sự đồi bại. 

Thứ Bảy, 17 tháng 11, 2018

Dụng cụ

Thấy đứa cháu gọt trái cây ăn mà thấy nó cầm dao lóng ngóng, ta bày cách cầm dao và dặn về nhà tập cầm dao gọt hay cắt cho nhanh và giỏi, muốn nấu ăn giỏi thì bắt buộc phải sử dụng dao giỏi, tại nó thích nấu ăn mà. Thậm chí tay chịu nóng riết cũng giỏi. Như ta thuận tay phải nên tay phàỉ cầm đồ nóng giỏi hơn tay trái đó mà. Như khi nướng bánh tráng cầm tay phải thì được nhưng cầm tay trái thì thấy nóng lo mà quăng xuống bàn cho mau thấy. Hồi nhỏ ta đứt tay không phải 1 lần mà là nhiều lần. Lỳ như trâu mà, hehe. Nó con nít vậy thì không sao có nhiều người lớn, nhìn thấy cầm dao thấy ngứa mắt, ta ráng không nhìn luôn để khỏi ngứa miệng nói lung tung, nhiều người đó là bạn ta và người quen, chớ người lạ thì chẳng liên quan nên mắc mớ gì kể với lể. Còn ăn uống cũng vậy. Đã khoe ăn món ngon này, món ngon kia, kiểu này, kiểu kia xịn hơn ta nhiều mà cầm đũa cầm chén nhìn cũng thấy không gọn gàng chút nào, chưa nói tới ăn bằng nĩa, bằng dao, bằng muỗng, thấy loạn xì ngầu luôn. Người VN, China ăn đũa quen nên răng cửa cứng, để cắn thức ăn đó mà, hehe. Còn Âu Mỹ ăn bằng dao, mấy cái cứng cứng là cắt bằng tay nên chắc răng cửa không cứng bằng, mà tay cứng hơn vì phải dùng nĩa để giữ và dao để cắt trên mặt đĩa trơn láng chớ, cho nên người ta để cái đĩa trên khăn lót bàn để giữ nó khỏi chạy chớ không thôi cái nào cũng trơn láng thì cắt miếng thịt cái dĩa bay xuống đất còn miếng thịt văng vô mặt người đối diên thì hơi bị ẹ. Cắn nhau chắc Âu Mỹ thua chắc, hehe. Gì làm quài cũng quen đó mà. Mấy người rửa chén mà mang găng tay riết thì khi rửa không mang găng tay thấy chén trơn dễ rớt, nhưng mấy người không quen mang găng tay thì khi mnag găng tay rửa chén thì không cầm chặc được nên chén dễ rớt. Nhớ hồi xưa lắc, có thằng nhỏ kia đi xin việc, nó nói giỏi, kinh nghiệm tùm tum, ta nhìn nhìn thấy nghi ngờ nên kêu là cầm cái tournevis mở cái máy kia ra, xong rồi ráp lại coi sao. đúng chóc, nhìn cái kiểu lựa tournevis rồi cầm đồ nghề là biết chẳng có kinh nghiệm gì hết. Cha mẹ ơi, riết rồi ta chẳng biết mình giống ai nữa, dao cũng cầm được mà tournevis, mỏ hàn cũng chơi tuốt. Kim may, kim đan, kim móc, dao, kéo, búa, kềm, cưa, tournevis... cái gì cũng đụng hết. Hồi xưa còn cầm cọ vẽ nữa mới ghê. Chỉ có dơ nắm đấm dọa chớ chưa đấm ai thôi, hehe.

Thứ Tư, 14 tháng 11, 2018

Học ăn học nói học gói học mở

Người VN bịnh thiệt. Đọc bảng chữ cái bậy bạ vô cùng. Không chỉ trong nước mà giờ đây cái bậy bạ đó đem qua tận VOA tiếng Việt mới kinh dị. Chứng tỏ VOA tiếng việt là 1 ổ CS trong đó chớ không chỉ BBC, etc. , chắc tại đầu óc ta đen tối nên nghĩ bậy bạ không hà, hehe. Chưa kể là giọng bắc kỳ CS rặt, đã làm dồi, ăn dồi, ngủ dồi, nghe bác ấy nói dằng. Nghe kịnh dị vô cùng. Đọc là a vê gờ, đọc là xê gờ vê. Đã a vê thì ghê, hay c rồi ghê mới vê chớ sao mà gờ. Nói đọc chữ cái, ta cũng khùng đó mà,  ta quen thói cái chữ y đọc là  i grec, khiến nhiều người không biết đó là chữ gì. Chỉ cần chú ý phát hiện qua một số cái tiểu tiết là biết người đó có mùi gì đó mà. 

Cái giá phải trả

Con nít năm ba tuổi lỡ ăn vụng thứ gì đó, người lớn hỏi thì có đứa kêu là con thấy con mèo ăn, con chuột ăn gì đó. Con mèo ăn mà biết lột cả vỏ bánh ra rồi mới ăn chớ không ngoạm nguyên cả cái. Thấy mắc cười vì biết chắc chắn là tụi nó nói láo, nói láo một cách ngây thơ, chưa ý thức việc nói láo là không nên. Nhưng người lớn đâu có khác gì. Cán bộ có chức đi theo đảng suốt ngaỳ kêu lương thấp không đủ sống mà nhà lầu 3,4 cái, xe hơi phải trên tỷ, con cái đi học nước ngoài, mở miệng là kêu liêm khiết. Học hành như vậy, tu dưỡng văn hoá kiểu như vậy mà lại có nhiều tiền, nhiều quyền  cho nên phong cách ứng xử vô cùng ngông nghênh, thiếu văn hóa giống trọc phú. Họ láo toét mà tưởng là thiên hạ không ai biết, khôi hài gì đâu. Có khác gì con nít nói láo đâu. Nhưng mà xã hội này lại kỳ quái là gần như ai cũng muốn nói láo, sống gian dối như vậy mới lạ. Cho nên cái chuẩn mực của xã hội này là gian dối, và lừa gạt. Cho nên thế giới người bình thường nhìn vô cảm thấy có vẻ kỳ quái gì đó ở cái dân tộc này, xứ sở này cũng là điều tất nhiên. Vậy cho nên chuyện trẻ em học khá giỏi có xu hướng muốn tự hủy hoại bản thân là chuyện tất nhiên. Khi mà chưa đủ kinh nghiệm sống, mà được hấp thụ những kiến thức phi khoa học, phi logic trong trường học, được dạy dỗ những điều hoàn toàn mâu thuẫn với những chuẩn mực thực tế trong cuộc sống thì ngay cả người lớn còn hoang mang nói chi trẻ con. Vậy cho nên chỉ cần thêm 1 chút bế tắc là tụi nó không đủ sức để chịu đựng mà muốn tự giải thoát mình ngay. Cái gì cũng có giá của nó. Sự trả giá của dân tộc này đúng là 1k năm tăm tối. 

Thứ Hai, 12 tháng 11, 2018

Rảnh quá quởn

Tình cờ coi mấy hình đám tang Kim Dung, ta thấy lẵng hoa của Huỳnh Hiểu Minh gửi tới viếng, vì nhìn thấy tên ổng viết ở trển nên ta mới nghĩ tùm lum tà la. Chớ ta đâu có bao giờ để ý mấy cái tên China làm chi, trừ những trường hợp đặc biệt như Tập Cận Bình hay ai đó hay cần kiếm thông tin gì bằng tiếng China đó mà. Ngày xưa vì dân miền Trung kỵ húy với Nguyễn Hoàng nên họ Hoàng đọc chêch ra thành họ Huỳnh. Chớ cái họ Hoàng hay họ Huỳnh dịch ra tiếng China đều là Huang. Còn dịch ngược lại thì người thì thích họ Hoàng, người khách lại thích Huỳnh. Nếu lỡ 2 người thân cùng họ mà 2 người dịch khác nhau thì hóa ra thành 2 người lạ á. Tiếng Việt nhiều chuyện thiệt, cứ phang đại như Âu Mỹ cho mau thấy, khỏi lộn xộn. Ta đúng là nhiều chuyện , lộn xộn quá đi mất.

Nói tầm bậy tầm bạ

Thấy mấy phim truyền hình China, Hàn quốc, Taiwan cùng mấy xứ khác châu Á, loanh quanh mấy chỗ con trai con gái nhà giàu lấy vợ gả chồng là phải phải tìm mọi cách sao cho môn đăng hộ đối, nghĩa là lấy nhau xong rồi thì tài sản, địa vị phải tăng lên, càng nhiều càng tốt. Con cái dù đã có gia đình, có con rồi mà có hư hỏng, làm bậy gì đó là tội lỗi hoàn toàn của cha mẹ, y như rằng con cái không đầy đủ quyền công dân đó mà chỉ mới là vị thành niên. Dĩ nhiên phải vậy mới hợp gout người coi mà. Giống y chóc mấy phim châu Âu về thế kỷ 17,18, 19 hay xa  xưa hơi nữa gì đó, hay thiệt đó, Âu châu đúng là lục địa già, hehe. Giống y như là lịch sử loài người trải qua những quá trình nào đó, có những nơi này đi chậm hơi nơi khác. Chắc phải qua thế kỷ 22 thì châu Á mới giống kiểu tư duy của châu Âu thế kỷ 21, nhưng mà cũng có khi đi nhanh hơn, tại vì bi giờ thế giới phẳng mà cho nên những cái râu ria, rườm rà giữ chân người ta lại có khi bị dọn bớt để đỡ vướng chân mà đi mau hơn đó. Lại nghĩ bậy bạ nữa rồi, hehe.

Chủ Nhật, 11 tháng 11, 2018

Thứ Bảy, 10 tháng 11, 2018

Nói tào lao

Người kia kể là cái đài kia đưa cái logo IMF bậy bạ tục tĩu gì đó, ta kêu bình thường, cái xứ sở này thiệt tình chị chẳng có gì để nói về nó nữa, về nhà nói chuyện với đầu gối có khi hay hơn. Nhớ hồi trước năm 75 báo Đời trong miền Nam có chuyên mục nói chuyện với đầu gối đó mà. Hồi đó nhỏ tí xíu thấy  ba má coi chớ có biết gì đâu mà coi. Bụng sao chiêm bao vậy, đầu nó toàn nghĩ chuyện bậy bạ nên nó đưa mấy cái bậy bạ đó ra là chuyện dĩ nhiên. Nhớ hồi lâu rồi, cô xướng ngôn viên của đài này đọc tin gì đó về máy bay Concord mach 2, rồi cổ giải thích nghĩa là bay bằng 2 lần tốc  độ ánh sáng, ta nghe phát xỉu, hehe. Cô khác thì thay vì đọc nhiệt độ nơi nào đó là mấy chục độ F thì ráng chứng tỏ hiểu biết nên đọc thành mấy chục độ Faraday, cười hết nổi. Đủ thứ loại hay ho, nhiêu qua nên không nhớ nổi. Kiến thức của cán bộ có chức đi theo đảng thì bậy bạ thôi rồi luôn, hết muốn cãi. Nhưng mà kệ tiá nó, kỹ thuật mày không care nên không biết, mày là dân kinh tế vậy mà có biết chức năng của IMF vói WB khác nhau như thế nào không, đừng nói không biết nghen. Nó biết tính ta nên nói thiệt luôn là em không biết, chớ nó biết là không nói láo được với ta. Không biết thì nói quách ra là không biết cho rồi.  Chẳng qua ta không care thì ta không thèm đếm xỉa, ta mà care thì ta làm cho lòi ra cái mặt nói láo mà. Nói chung là ta thương ta mới cãi, ta không thương ta không mở miệng dù chỉ 1 từ, chi cho tốn cơm, tốn gạo. Tại nó thấy ta thỉnh thoảng nói muốn nói láo ở đâu thì cứ nói láo, không liên quan tới ta nên ta không ý kiến nhưng trước khi nói láo nhìn mặt người nghe coi thử là thằng này có nói láo với nó được không rồi hẵng nói, hehe. Ta mắc cười, nghề của mày mà mày không biết thì mày trách chi ba đứa tào lao, kệ tía nó đi. Lâu lâu ta bật ti vi lên để tivi khỏi hư, chớ nghe cán bộ nói giống như nghe tiếng xe chạy ầm ầm ngoài đường, cũng là 1 loại tiếng ồn vô nghĩa thôi mà. Báo chí cũng na ná vậy thôi.

Thứ Sáu, 9 tháng 11, 2018

Nô lệ

Bật ti vi lên thấy quảng cáo ngày 11/11 mua sắm thả ga, ngày độc thân gì đó. Lên mạng coi tin tức cũng thây quảng cáo ngày 11/11 là  ngày độc thâm, mua sắm cho đã đời gì đó, từ mua hàng hóa đến mua dịch vụ. Ngày này bắt nguồn từ China đâu những năm thập niên 90 của thế kỷ trước, sau đó giới bán hàng ở China lấy luôn ngày này để làm ngày siêu khuyến mãi. Cuối năm là chạy doanh số, đẩy lượng hàng tồn kho càng nhiều càng tốt cho nên ở Mỹ có ngày Black Friday, đại hạ giá. China cũng bắt chước nên chọn ngày 11/11 để đẩy hàng tồn kho. VNmese suốt ngày mở miệng chê China, chửi China nhưng không kiếm ra được cái ngày nào để vừa bán vừa cho mà phải mượn ngày của China để vừa bán vừa cho. Đúng là  nhục, không có chút lòng tự trọng nào hết, đồ thứ nô lệ nên cái gì cũng phải theo chủ. Chủ biểu shit thơm cũng ngửi lấy ngửi để. Thiếu gì ngày để chọn làm ngày xả hàng mắc mớ gì phải liếm chân China để chọn ngày của China. Đúng là không có cái nhục nào giống cái nhục nào. nếu muốn chống tư tưởng nô lệ Hán hóa thì tẩy chay các nơi bán hàng đại hạ giá ngày 11/11. Nhứt quyết ngàỳ đó không mua bất cứ món hàng ở những nơi đó ngay cả rẻ như cho cũng không thèm lấy, có muốn mua thì ngày 12/11 mua cũng được mà, có chết đâu, còn không thôi mua những nơi khác, thiếu gì nơi không có tư tưởng làm nô lệ cho China. Ngày đó tẩy chay hết sạch những nơi bán hàng ăn theo China, ham gì một vài đồng mà đi liếm chân China. Chẳng có lòng tự trọng xíu nào hay là làm nô nệ quen rồi nên không biết nhục là gì.

Thứ Năm, 8 tháng 11, 2018

Nói lung tung

Thấy ti vi chiếu mấy phim Hàn, có cô kia làm giả cả đống bằng cấp và thân thế để lừa gạt lấy ông chồng nhà giàu, tất nhiên là có tay trong giúp đỡ. Thiệt tình là lâu rồi ta không coi mấy phim ti vi  made in Hàn, China, Ấn... vì thấy mệt quá. Chẳng qua để ti vi trong bếp, khi nấu cơm hay ăn cơm thì coi 1 chút. Ba cái phim đó dễ hiểu mà, có bỏ qua 1 hơi 5,3 tập thì coi cũng hiểu, thậm chí nghe thở cũng hiểu rồi. Thấy buồn cười,  chui từ đám giang hồ ra rồi đóng giả người có học thức. danh giá mà cũng qua mắt một đống có sạn trong đầu thì đúng là phim, chớ bình thường chẳng lẽ lừa dễ vậy á. Mà còn kêu là biết cả đống ngoại ngữ gì nữa chớ. Nói ngoại ngữ nhớ hồi xưa làm chỗ nọ, có cái giấy tờ gì ở nước ngoài gửi về, bằng tiếng Pháp nên giám đốc ghi vô là đưa cho nhân viên phòng xyz dịch. Dĩ nhiên cô kia ở cái phòng đó mà dịch được thì chắc trời sụp, mà lúc đó chưa có google transalte. Có tra từ điển thì cũng sợ thí mồ vì chứng từ kinh tế mà, lỡ sai thì ăn cho hết. Lúc đó trưởng phòng đó thừa biết nhân viên của mình cỡ nào cho nên mới fax lên phòng ta kêu ta dịch giùm. Còn khuya nghen, chẳng có 1 chữ gì biểu ta làm nên ta lơ luôn. Sau đó mấy bữa, ta đi ngang qua phòng đó thì trưởng phòng kêu vô, hỏi ta dịch chưa. Ta làm như không biết, dịch cái gì. Thì đưa ta tờ giấy đó. Ta mới hỏi giờ em viết ra hay em  đọc luôn. Ta cố ý nói to để giám đốc ngồi phòng sát bên nghe biết là con nào đang đang dịch đó mà. Rồi ta đọc 1 câu tiếng Pháp xong dịch nghĩa ra tiếng Việt. Có chưa tới chục câu mà. Sau đó ta hỏi, có cần em viết lại không thì nghe là thôi, biết ý vậy là được. Phải dồn người giả tới chỗ để họ lòi cái giả ra chớ. Mấy hạng bằng cấp giả hay học giả gì đó chẳng qua không đụng tới ta chớ đụng tới ta ta ngoáy vài ba phát là biết láo rồi. Nghèo thì chơi hàng China chính hãng cấp thấp  chớ cần gì hàng Âu Mỹ fake, rốt cuộc cũng là China còn mang tiếng là ngu bị lừa. Không đụng tới ta thì kệ tía họ. Vậy mà nghe kể cô kia cũng bị thằng kia lừa là tốt nghiệp đại học kinh tế, lấy nó rồi mới biết ăn thịt lừa. Ta ngạc nhiên hỏi, bộ nó không học hành gì, chuyên nghề lừa đảo thì qua nói chuyện, nhìn nhận vấn đề cũng biết là nó nói láo chớ, yêu nhau bộ chỉ ôm nhau thôi hả chớ không biết nói chuyện gì hả, chớ cô kia cũng học kinh tế đó mà. Còn nếu không học ở trường lớp nhưng nếu nó hiểu biết, tự học hành thì cũng ok. Như Bill Gates, Mark của FB, hay một đống những thiên tài thì cho dù bỏ học thì họ tự học cũng gấp trăm lần người đang học làng nhàng ở trường, nên mở miệng nói là biết họ ở cấp độ nào. Chớ không học ở trường, tự mình cũng không học luôn thì mở miệng nói là biết liền mà. Thì nghe nói giờ học sinh, sinh viên có học hành gì đâu, học đó, điểm đó, bằng cấp đó nhưng mà có biết gì đâu. Hèn gì giờ cán bộ toàn  bằng cấp giả không hà, mua bằng trong nước xưa rồi nên mua bằng nước ngoài cho nó oai ( dằng), không thôi thì biểu lính lác đi học, thậm chí đi thi giùm. Tự nhiên nhớ tới báo đăng cái vụ nói ngọng, nhớ tới có lần coi trên mạng có cái clip thằng cha thứ trưởng đọc tiếng Anh o gờ lai zấy xần (organization) ta mắc cười kể lại, thì ông anh ta nói, thằng đó viết còn ngọng chớ nói gì nói ngọng, ai mà chẳng biết. Ta nghe vậy điếc luôn, hết biết nói gì.

Thứ Ba, 6 tháng 11, 2018

Nói lung tung

Ta học ngoại ngữ trên mạng hay test cái gì đó trên mạng mà có đáp án thì ta hay thử mấy cái ta không chắc là đúng vì muốn coi thêm những đáp án khác với cái đáp án mà ta biết chắc đúng, có nhiều cách để diễn tả suy nghĩ mà, chớ nếu ta biết chắc là đáp án đúng thì ta ít khi viết ra mấy cái đó. Vì như vậy rốt cuộc ta chỉ biết mỗi cái đó, còn những phương án khác ngoài khả năng của ta thì ta sẽ không biết. Vậy thì học làm gì. Chỉ khi mà mấy cái trong nhóm đó ta lượn qua lượn lại phát ớn thì ta mới chọn đáp án biết chắc chắn là đúng để đi qua cho xong cái đám rừng rậm đó. Vậy cho nên ta test hay học cái thứ gì trên mạng ta hay có điểm thấp. Toàn chơi ba cái nghĩ lung tung thì lấy đâu ra điểm cao. Chắc cũng chẳng giống ai nữa, hehe.

Chủ Nhật, 4 tháng 11, 2018

Văn hóa

Tình cờ coi bài báo về khác biệt văn hóa đông tây dành cho mấy vị hẹn hò online xuyên biên giới trong thời đại toàn toàn cầu hóa, ta thấy ta đúng là chẳng giống ai ở xứ này. Thiệt tình ta hiếm khi coi ba cái bài báo loại đó vì ta chẳng rảnh, và nó out of range. Chẳng qua ta coi vì thỉnh thoảng nói chuyện với tây u gì đó trên mạng bằng tiếng anh, tiếng pháp gì đó để nói cho đúng phép lịch sự thôi. Vì sợ rằng văn hoá phương đông cho rằng điều đó là ok nhưng văn hóa phương tây lại cho rằng nó thô lỗ hay thiếu văn hoá, giáo dục gì đó thì ẹ quá, giống như tự lấy dao đâm mình vậy. Nói sai 1 chút người ta cũng có thể hiểu, ta là chúa type sai chính tả, viết tay thì gần như là đúng chính tả hoàn toàn nhưng cứ type trên máy là sai, còn ngữ pháp thì búa lua xua, đúng sai tùm lum hết, chắc cái não hồi xưa lập trình khiếm khuyết ở chỗ đó. Lỗi ở khả năng định vị địa điểm. Người kia, ta phải ráng sửa lỗi chính tả vì sợ ông google dịch cho người đọc ổng dịch theo đúng chuẩn mực chớ không sai chính tả tào lao như ta viết nên dịch ra lỡ khùng thì thì ẹ quá, hehe. Bữa nào ta lười thì kệ luôn, kệ ta, kệ ông google và kệ người luôn. Mà thiệt luôn chớ chắc với lép gì nữa. Ta nhớ đường dở ẹt. Ai mà chở ta đi thì ta tha hồ ngó cảnh xung quanh chớ không quan tâm tới cái đường ta đi nên đã chở thì lần sau đừng có đinh ninh là ta đã từng đi qua rồi mà hỏi lại ta, vô ích vì ta không biết đâu. Với lại ta đã leo lên xe ai coi như ta sẵn sàng giao tính mạng to tài xế đó mà nên ta chẳng để ý họ lái kiêu gì, không ưng thì ta xuống ngay chớ không ý kiến gì hết, không giống như mấy chị luôn miệng kệu chạy nhanh, chạy chậm quẹo trái, quẹo phải buá xua gì đó. Ta coi ta thấy ta khùng khùng trong cái xứ này vì mấy cái ta nghĩ phần đa giống như văn hóa phương tây chớ không giống văn hóa phương Đông. kỳ lạ thiệt. Trời, bộ ta phải canh chỉnh lại mình để phù hợp với văn hóa nơi mà ta sanh để ra và chính ta đang sống á, kỳ cục vậy ta. Mai mốt ráng luyện kha khá tiếng Tây ban nha rồi tám thêm bằng tiếng tây ban nha nữa chắc ta lại càng khùng tợn, hehe. Còn tiếng China phải cài bảng mã để type nó ta thấy ớn quá, không biết practice cái kiểu gì nữa, hic. Tiếng pháp ăn gian mấy dấu hai chấm trên đầu hay dấu cédille cũng hiểu đại khác được mà, còn tiếng tây ban nha thì cái dấu ngã trên chữ n ăn gian luôn đi, chắc không sao. . Chời, tương lai học tiếng Ả rập nữa thì type cái kiểu quái quỷ gì nữa đây ta, chưa hình dung trong đầu cái gì hết. Dự định học tiếng Ả rập vì thấy nó kỳ lạ, coi văn hóa xứ đó ra sao đó mà. Trong từ gốc latin thì culture còn mang nghĩa là trồng trọt cày cấy đó mà, văn hoá phải trau dồi thường xuyên không thôi héo chết.

Thứ Bảy, 3 tháng 11, 2018

Lại nói tầm bậy

Thấy cô diễn viên Hongkong kia chết ngày nào mà người ta không biết, ta cảm thấy hình như cổ chịu nạn do chọn lầm nghề. Tại nhìn thấy ánh mắt cổ trong trẻo đó mà, cái ánh mắt đó không thể sống trong giới đầy cạm bẫy đó được. Cũng có khi kiếp trước cổ làm gì đó nên kiếp này phải nằng nặc đi vô chốn đó để thấm những cái đau đớn kiếp trước gây ra cho người khác. Nói bậy bạ quá chừng, phải không nè. Nhớ đứa bạn kia. nó đẹp nhưng ánh mắt buồn, cuộc đời nó cũng không sung sướng gì. Lại bắt đầu nói bậy bạ y như thầy bói không bằng, hehe. Thiệt tình nhìn ánh mắt thấy phần nào đó cuộc đời của người ta. Nhiều người quen có địa vị, chức vụ cao trong xã hội, tiền bạc tính bằng cục chớ không tính tờ như ta nhưng nhìn ánh mắt của họ thấy mệt mỏi chứ không hạnh phúc gì ngay cả khi họ cười toe toét. Cái gì cũng có thể giải phẩu thẩm mỹ để thay đổi, hoặc đẹp lên hoặc xấu đi, nhưng cái ánh mắt thì rất khó mà thay đổi Nhiều người giải phẩu thẩm mỹ, căng da mặt láng e đó nhưng nhìn vô vẫn thấy già chát. Vậy già đâu chỉ ở mỗi nếp nhăn trên mặt mà già là sự mệt mỏi tích tụ qua thời gian chứa đựng trong ánh mắt. Thấy mấy người thông minh cực kỳ, đôi khi nhìn ánh mắt họ thấy như họ đang sống trong 1 thế giới khác chứ không phải trong thế giới của người thường như ta. Như Bill Gates chẳng hạn, ổng như đang sống hay đang chu du ở nơi nào đó trên thượng giới, chỗ đó mấy người bình thường như ta không ta không đủ năng lực để bước chân vào, hehe. Ta có ông anh rất thông minh đã mất rồi, mỗi khi nhìn di ảnh trên bàn thờ thì ta thấy như là ảnh đang ở thế giới riêng của ảnh không ai có thể bước chân vào đó vì chỗ đó không dành cho họ. Trong khi ảnh của ba ta thì ta thấy ánh mắt ba giống như đang theo dõi lo lắng cho từng đứa con, còn ảnh má ta thì ánh mắt giống như má mãn nguyện vì đã nuôi dạy cả đàn con nên người, má cũng lo lắng cho con nhưng không đau đáu như ba vì má 1 mình thay ba làm xong nhiệm vụ của mình. Nhớ má rồi, lại khóc rồi. Người gì mà dở ẹt thiệt, đụng chút là khóc. Ngày nhỏ ta cũng hay khóc nhè lắm nhưng mà thuộc loại lì. Sau này đi làm đời đánh bầm dập nên không khóc được luôn. Chời, nói tào lao thiên địa tối nằm mơ thấy bậy bạ rồi mai lại bịnh nữa thì mệt, hic. Cái tật không chừa. Ta mỗi lần đi viếng ai thì gần như hôm đó hay mấy ngày sau đó ta cũng biết họ đi đâu, lên thiên đường hay xuống địa ngục. Cả đêm đi theo họ gần như không có cảm giác gì ngủ nghê nên ngày hôm sau như chết trôi đó, mệt vô cùng, không làm gì được. vậy cho nên ta ít khi đi viếng ai lắm, trừ những người cực kỳ thân thiết. Hic. Vậy mà bữa kia ông gì kia chẳng liên quan gì với ta, ta chỉ có trách nhiệm đóng thuế nuôi ổng và dòng họ ổng, ổng chết mà ti vi suốt ngày nói vê ổng, báo cũng nói tùm lum rồi đêm ta cũng đi theo coi ổng đi đâu. Không nói tùm lum nữa, hic.

Thứ Năm, 1 tháng 11, 2018

Nghĩ lẩn thẩn

Ta không sống ở mấy nước phát triển mà ta sống ở xứ man dị mọi rợ nên ta không biết tầng lớp trung lưu ở mấy xứ đó giờ đây người ta ra sao. Coi báo thấy dân nhà giàu VN, China và mấy xứ nhôm nhựa ôm tiền chạy cả đàn cả lũ qua mấy xứ đó sống. Trong đám nhà giàu đó thì phần lớn tiền ngược lại với tư cách văn hóa, đạo đức. Tiền càng nhiều thì văn hoá càng kém. Dĩ nhiên không phải toàn bộ là vậy nhưng phần lớn là vậy. Vậy cho nên không biết có hình thành nên một tầng lớp giàu nhôm nhựa mới ở mấy xứ phát triển đó không. Ta cũng hơi tò mò. Rốt cuộc, mọi nơi ở trên trái đất này rồi cũng bị những cái văn hoá nhôm nhựa đó lan tràn và che phủ khắp mọi nơi. Những chuẩn mực văn hóa nhôm nhựa đó nếu mà nó nhiều quá tới mức áp đảo những chuẩn mực văn hóa đạo đức thông thường mà người ta đã dày công hàng ngàn năm tích tũy và phát triển thì không biết xã hội loài người sẽ tiền hóa đi đâu nữa. Thấy càng ngày càng dể sợ. Ở mấy xứ man dị mọi rợ như xứ ta ở thì không kể rồi. Cái chuẩn mưc của xã hội này là lưu manh, gian dối, lừa gạt. Càng lưu manh gian dối bao nhieu thì càng mạnh miệng, càng có tiếng nói trong xã hội, vậy mới kinh hoàng chớ. Còn ở mấy xứ văn minh đừng nói mai mốt đồng tiền che lấp hết nên nó cũng y chóc vậy, chỉ có khác là lưu manh đĩ điếm tinh vi hơn.