Chào


Nếu tình cờ bạn đọc bài mà cảm thấy nhẹ nhõm người hay mỉm cười thì ta rất phấn khởi. Hihi

**

1

2


Thứ Ba, 31 tháng 12, 2019

[Vietsub by E-Muzik] Le géant de papier - Jean Jacques Laffont

Chào 2020


Cuối năm

Cuối năm, chị khách hàng gọi điện hỏi Uyen em check lại giùm công nợ của chị có đúng là xyz không để tao biểu mấy đứa mang tiền qua trả mày chớ, bữa nay cuối năm rồi, hổm rày bận quá nên tao quên mất. Ta đáp dạ đúng rồi chị, em cám ơn  chị, khách hàng nào mà cũng dễ thương như chị thì em mừng lắm. Chị nói, nợ thì phải trả, mình trả mình nhẹ chớ, chớ đầu năm mang nợ nần chi cho nặng người ra, lỡ không có tiền thì chịu vậy chớ có tiền thì trả cho mình nhẹ chớ. Cuối năm gặp khách hàng dễ thương vậy thấy hên gì đâu.

Chủ Nhật, 29 tháng 12, 2019

Không hiểu luôn

Qua nay thấy mạng mẽo bàn tán cái vụ lộ clip gì đó, thấy hay ho thiệt. Bình thường khi người ta nhập password ta quay mặt đi nơi khác chớ lỡ tình cờ mình thấy password của người ta thì sao. Có lần kia thấy người kia nhập password đứa bạn ta đứng nhìn, ta kéo nó ra chỗ khác, sau đó ta mới hỏi mày đứng nhìn người ta nhập password để làm gì hả? Còn nếu người ta làm gián điệp, tình báo thì người ta làm gì thì ta không biết, và cũng không rảnh để care. Chớ thiệt tình đối với dân trong nghề thì ba cái password là đồ chơi con nít tùy cấp độ thôi mà. Mấy password linh tinh của ta có khi có thằng khùng bịnh hoạn nào biết cũng không chừng. Kệ tía nó đi, có cái quái gì để coi đâu. Nhớ có lần coi ở đâu đó, ông kia biết nhiều thứ tiếng ổng kể là nhiều khi thấy mình kỳ kỳ, tại vì đôi khi người ta nói thứ tiếng riêng của họ để nói chuyện riêng gì đó nhưng do ổng biết nên mấy cái đó nó tự động lọt dô lỗ tai ổng, thành ra ổng thấy mình giống như kẻ tò mò hay rình nghe lén gì đó. Người có văn hóa thì hay vậy đó. Thiệt tình ba cái clip lộ hàng gì đó ta chưa bao giờ coi trên đời vì ta chẳng biết có gì hay ho để coi. Không có thời gian để coi hết mấy phim cực kỳ hay trên khắp thế giới thì làm gì có thời gian để coi mấy cái chẳng bổ béo gì đó. Chắc tại ta khùng, hehe. Nếu muốn coi người đẹp thì coi mấy thiên thần Victoria Secret biểu diễn đó, đẹp thôi rồi chớ mắc mớ coi gì ba cái đó để làn gì. Mà giờ hết biểu diễn rồi vì ế hàng, hehe. Đẹp chết luôn mà còn ế hàng. Chắc tại thiên hạ thích coi nửa kín nửa hở, nửa công khai nửa bí mật đó mà, con người ta kỳ vậy đó mà.  Đừng nói mai mốt VS chơi màn nửa bí mật nửa công khai để hút khách đó nghen. Còn nếu muốn coi cảnh bậy bạ thì coi phim cấp 3 đó, do diễn viên chuyên nghiệp đóng luôn đó. Chớ ai cũng đầu mình tứ chi đầy đủ có khác gì nhau đâu, có khi so với siêu người mẫu còn xấu hơn, mà coi ba cái lén lút rình mò để làm chi, thiệt ta không hiểu luôn. 

Thứ Bảy, 28 tháng 12, 2019

Lại học quài

Coi mấy giáo trình HSK thấy cứ er (er hua)  ta đọc thấy cứng cái miệng vì không quen kiểu đó chớ không phải khó đọc cái từ er. Tiếng China ta chỉ thấy khó mỗi cái dấu, nhiều lúc lộn dấu này qua dấu khác, từ nghĩa này thành nghĩa khác mới dô diên chớ. Ta Vnmese rặt mở miệng là một đống dấu mà còn lộn thì Âu Mỹ lộn là chuyện nhỏ. Còn vài cái phát âm khác cũng hơi khó, cứ lộn xộn tùm lum. Tại ta kỹ tính đó mà cứ muốn nói cho đúng chớ cũng không cần luyện lắm mà. Chớ tiếng nào cũng có một số kiểu phát âm khó khó cần phải luyện đó mà. Như chữ r trong tiếng Pháp, hay giọng mũi trong tiếng Pháp kiểu như Constantin. Còn chữ r hay rr trong tiếng Tây ban nha thì khác hẳn 1 trời 1 vực tiếng Pháp, và chữ r trong tiếng Việt thì giống kiểu nửa Pháp nửa Tây ban nha. Chữ th trong this, that hay girl tiếng Anh. Tiếng Anh còn có cái vụ trọng âm mà mấy người từng học tiếng Pháp trước dễ bị mắc lỗi vì có trọng âm, chớ không như tiếng Pháp. Cho nên mấy người từng học vài ba thứ tiếng cái miệng dẻo quẹo, luyện kiểu này kiểu khác cũng không quá khó, chỉ khó là siêng hay làm biếng thôi. Mỗi lần ai thấy ta học cái gì là la, thôi, học gì mà học quài zậy. 

Thứ Sáu, 27 tháng 12, 2019

Bình thường mà

Thấy cái vụ bà cán bộ kia bị cướp, giang hồ đồn là bả lên bằng vốn tự có. Nhớ ngày xưa còn đi làm ở nhà nước. Bữa kia nhậu, mấy ông say xỉn rồi nói bà này bà kia rồi một ông kết luận em nào lên cũng bằng cách nằm. Người khác hỏi kháy ổng là chớ bộ vợ ông lên bằng cách nào, cũng vậy hả. Ổng kêu tất nhiên rồi, vợ tui cũng không ngoại lệ. Nói một hồi rồi mấy ổng chuyển qua nói về ta, chỉ có em Uyen là không cần nằm cũng có thể lên, chỉ có điều là muốn lên hay không thôi. Mấy người hỏi tại sao. Ổng kêu là em Uyen chỉ cần vẽ ra là đủ rồi, phải cho em cái chức nào đó để giữ em nó lại để còn bày mưu tính kế cho chớ. Đụng vô em nó nó nổi khùng tát cho mấy cái thì hơi kẹt. Chỉ sợ em nó chán rồi nghỉ việc thôi. Ta thấy gớm quá kêu là mấy ông say xỉn nói tầm bậy tầm bạ, em đi về đây. Ta xách giỏ ra về, mấy chị  có ở lại ăn nhậu thì kệ họ, mấy ổng không cho đi, kéo giỏ lại. ta quăng cái giỏ lại trên ghế, em đi toilet, em còn để giỏ đầy nè. Rồi ta ra quầy biểu mấy đứa nhỏ chạy ra lấy giùm cái giỏ. Gì chớ đó là nghề của tụi nó mà, tiền còn lấy được thì giỏi của ta lấy mấy hồi.  Lỡ mà lấy không được quăng luôn giỏ cũng được, tiền bạc mất cũng kiếm ra được, giấy tờ mất thì làm lại được, chớ hơi sức đâu ngồi nghe nói tầm xàm tầm đế. 

Nói linh tinh

Coi bài báo kia thấy nói là cô dâu VN sau khi đồng ý kết hôn qua môi giới hôn nhân với người Hàn quốc thì học tiếng Hàn 3 tháng rồi mới qua Hàn quốc, ta thấy họ gan thiệt, nếu như ta, ta sợ thí mồ. Cho nên mới thấy mấy cô đó gan đó mà. Học 3 tháng không biết học được những gì, thậm chí có những người không biết tiếng Hàn cũng đi luôn mới ngon. Không chỉ người lấy chồng Hàn, mà lấy chồng Đài, chồng Thái... cũng vậy. . Dĩ nhiên những cuộc hôn nhân như vậy thì vốn từ cần sử dụng không nhiều. Vì nhu cầu diễn đạt trong cuộc sống của họ chỉ giới hạn trong một phạm vi nhỏ của ngôn ngữ. Có cô kia lấy chồng Thái không biết 1 sợi tiếng Thái, được cái ông chồng giàu nhưng cũng hơi già, lớn tuổi hơn cả ba cổ, ta tò mò hỏi vậy con qua đó không biết tiếng của nó, nó không biết tiếng của con thì làm sao, mua máy phiên dịch á. Nó trả lời đúng rồi cô, con dùng máy phiên dịch nhưng cũng đâu có nói gì nhiều đâu, sau đó con từ từ học tiếng Thái mà, giờ nó nói sõi tiếng Thái rồi. Ta học tiếng China, tiếng Tây ban nha mấy năm rồi mà thấy còn ngọng tới ngọng lui. Dĩ nhiên đâu phải học thường xuyên, khi nào rảnh thì học, nhưng cũng còn tùy có khi rảnh mà lười thì khỏi học luôn, hehe. Với lại tự học nên cũng hơi lâu, nhất là tiếng China nói một đằng viết 1 nẻo mới kinh dị, lâu lâu quên mất béng chữ đó viết ra sao cho dù trước đó đã luyện mỏi tay, chớ tiếng thuộc hệ latin thì dễ hơn. Vậy mà khi nói tiếng China, tiếng Tây ban nha ta cũng sợ mình ăn nói mất lịch sự hay bậy bạ gì đó làm người ta hiểu lầm thì ngại chết. Ngay cả tiếng Anh tiếng Pháp ta khá hơn chút mà khi ta mở miệng nói cũng còn sợ ăn nói mất lịch sự hay phát âm ra sao đó thì chữ này thành chữ kia thì mệt đa. 

Thứ Năm, 26 tháng 12, 2019

Cần gì đọc sách

Tại sao người VN ít đọc sách? Người ta nói do văn hóa, do thiếu sách, do cơm áo gạo tiền còn đâu thời gian để đọc sách. Nhưng họ vẫn có thời gian để coi ti vi, để tám, và bi giờ có đủ thứ mạng xã hội để lên đó cho hết giờ. Người ta kêu do văn hóa rồi chẳng biết là văn hoá đó ở đâu ra. Rồi nói là do đói nghèo nên ít sách. Hồi xưa là sách ở thư viện đó, làm thẻ là coi phát ớn rồi, dĩ nhiên không phải thư viện toàn sách hay. Giờ lên mạng đầy nhóc, free thiệt hay bản lậu miễn phí cũng đầy ra đó. Nhứt là sách tiếng Anh, tiếng Pháp có một số trang miễn phí khá phong phú đó mà. Sách tiếng Việt còn không thèm coi nói chi coi sách tiếng nước ngoài. Túm lại là người ta không đọc sách là bởi vì người ta không có nhu cầu. Công việc không gây áp lực phải đọc nên không đọc, cuộc sống không gây áp lực nên không cần đọc sách, và không tìm thấy thú vui khi đọc sách. Do giáo dục, giáo dục theo lối học thuộc lòng, theo lối học để thi chớ không học để hiểu biết, cho nên người ta không có nhu cầu đọc sách để làm gì trừ sách giáo khoa hay mấy loại giống sách giáo khoa. Do chuẩn mực đạo đức, văn hóa kỳ quái nên những cái hào nhoáng, giả tạo và lố bịch đôi khi lại được tôn sùng cho nên phần đông người ta cần gì những cái giá trị ẩn ở bên trong là tri thức đó, cho nên những cái từ sách mang lại chẳng có ý nghĩa gì hết. Thậm chí ở xã hội này dối giá, gian lận có khi lại phù hợp cho nên những cái từ sách đưa ra có vẻ không hợp. Chẳng có sách nào dám cổ vũ co mấy cái gian dối, lừa đảo nhưng xã hội này thích mấy cái gian dối đó cho nên những cái kiến thức trong sách được cho là đầy tính sách vở, nghĩa là không thực tế, không phù hợp. Khi mà hợp lý chưa chắc hợp pháp hay là không phải cái gì hợp pháp cũng hợp lý thì mấy cái thức rút ra được từ cuốn sách chỉ là thứ trí thức sách vở, bị cho là kiểu trí thức giả cầy, không thức thời. Vậy cho nên chỉ những người ghiền sách mới đọc sách. Mà mấy người như vậy rất ít. 

c'est à vous

Người ta tự làm khổ mình vì ghen ghét, vì ganh tỵ. Dĩ nhiên không thể nói là người ta sống mà không ghen ghét, nhưng làm thế nào để khỏi phải ghen ghét. Kệ tía nó đi, nó là nó, mình là mình mắc mớ gì phải so sánh với nó. Chính sự ghen ghét ganh tỵ làm cho chính bản thân họ mệt mỏi vì người bị ghen ghét đậu có biết điều đó, họ cứ khơi khơi để cho người ta ghét thêm để tự họ làm họ khổ thêm, hehe. Ít ra phải có bản lãnh như vậy thì mới khỏi suốt ngày hết ganh tỵ người này tới người kia, hay ghét cay ghét đắng người nào đó. Ngay cả những người đã từng làm tổn thương bản thân mình thì khi bình tĩnh lại cần suy xét là tại sao họ làm tổn thương mình mà không làm tổn thương người khác, lúc  đó rồi sẽ thấy những khuyết điểm của mình, có cơ hội để tự hàon thiện bản thân. Hay đơn giản nhất là có thể là do mình là người dễ bị tổn thương, vậy thì cần mạnh mẽ hơn để tránh bị tổn thương. Ai có mặt trên đời này cũng có số mệnh nào đó, những người mà ta gặp mặt trên đời này, dù là người thân hay người lạ, người thương yêu hay là kẻ thù thì cũng do chúng ta có số mệnh để gặp nhau, VNmese gọi là có duyên nên mới gặp. Và những người mình gặp để nhằm mục đích để bổ sung sửa đổi cho những khiếm khuyết của mình. Gặp người đáng yêu để mình trở nên đáng yêu, gặp người cà chớn để mình khôn ngoan, mạnh mẽ hơn. Ai cũng có sự lựa chọn cho chính mình. Lựa chọn không lựa chọn cũng là 1 sự lựa chọn. 

Thứ Tư, 25 tháng 12, 2019

Lại nhiều chuyện

Đứa bạn làm cán bộ có chức đi theo đảng. gả con cho việt kiều ở Âu Mỹ gì đó. Ta đùa hỏi là thằng rể là đảng viên nằm vùng ở bển hả? mấy đứa bạn kêu sao mà biết, mà sao Uyeen hỏi vậy. Ta mắc cười, con đảng cục lấy đảng cục chớ lấy chống đảng sao được. Bộ lấy nhau rồi về chỉ có mỗi việc là ôm nhau ngủ thôi hả, không nói chuyện hả? Mấy đứa thắc mắc là sao. Ta cười, trời phải giải thích nữa hả? CS mà lấy chống CS thì ở với nhau ba bảy hai mốt ngày là đường ai nấy đi. Vì tư tưởng khác nhau, nhận thức khác nhau, hành xử cũng khác nhau, văn hoá đạo đức cũng khác nhau luôn. Nếu ở VN thì còn ráng bám đít đảng để kiếm tiền, chớ ở xứ người thì khác. Tóm lại khác nhau hết trơn cho nên ở với nhau ba sáu mười tám ngày là hết cỡ rồi, tới ngày thứ 19 là tính tới chuyện bái bai. Trừ trường hợp thằng rể không chống CS hay đần quá hay lưu manh quá thì không tính chớ bình thường khó mà sống, nhứt là khi mà thuộc thành phần lao động trí óc đó. Bạn bè thì khác chớ yêu nhau thì khác, ít nhất phải hợp nhau cái gì đó. Nếu mà khác nhau hết trơn hết trọi thì cùng nhìn về 1 hướng là sao. Cho dù nhận thức khác nhau, tư tưởng khác nhau, hành xử khác nhau nhưng ít nhứt là văn hóa, đạo đức cũng có cái gì giống nhau thì mới có thể ở bên nhau chớ. Mà văn hóa đạo đức của người CS thì không thể nào giống người thường được nên lâu ngày lòi ra tùm lum thứ chịu không nổi. Giờ thế kỷ 21 mà đòi nhịn nhau như mấy ông bà già hồi thế kỷ 19 coi hôn nhân là thần thánh, li dị là cái gì kinh khủng thì hơi khó đó. Yêu nhau là cái kéo người ta tới với nhau, Văn hóa và đạo đức phải hợp nhau là cái giữ người ta ở lại bên nhau. Rồi mới nói tới nhận thức, càng phù hợp nhau thì càng tốt. Rồi mới tới tư tưởng, hành xử vì văn hóa, đạo đức và nhận thức sẽ quyết định tới tư tưởng và hành xử của mỗi cá nhân. 

Thứ Bảy, 21 tháng 12, 2019

Jingle Bells in French (Vive le Vent) - Christmas song for kids with lyr...

Nhớ ngày xưa

Gần Noel, nhớ hồi xưa. Anh chị của ta đi công tác nên gửi cháu về nhà nội ngủ với mấy cô. Bữa đó là Noel, nên ban ngày mấy cô giả đò hỏi thăm là cháu thích ông già Noel tặng cho chaú cái gì. Rồi khi bé đi ngủ để ngay trên giường nó, sáng thức dây mở mắt ra là thấy ngay quà ông già Noel liền. Bé vui suốt cả ngày. Cưng gì đâu. Năm sau tới ngày Noel bé nhất quyết bắt ba má chở về nhà nội để ngủ. Vì nhà nội có ống khói đó mà chớ nhà ba má không có ống khói. Hồi xưa nấu bằng củi với than đó mà. Cho nên ông già Noel mới trèo qua ống khói vô nhà tặng quà cho bé nào ngoan đó mà. Không có ống khói thì ông già Noel biết đi chỗ nào vô nhà, qua nhà người khác mất tiêu làm sao. Ba má bé phải nói là mở cửa sổ he hé để ông già Noel đi vô cũng được. Lúc nó bé mới chịu ở nhà không đòi về nhà nội nữa. Rồi mai mốt bé cũng biết là ông già Noel là ba là má là cô chú dì cậu là ông bà là những người thương yêu bé đó mà.
Hồi nhỏ ta thích đọc truyện cổ tích. Cấp 1 mà ôm mấy mấy tập kho tàng truyện cổ tích Việt nam dày cộp mà coi, sách dành cho người lớn để kể cho con nít nghe nên chỉ có chữ là chữ không có hình gì hết, chỉ có ra sức mà tưởng tượng thôi. Lên cấp 2 còn coi truyện cổ tích nữa, truyện cổ Grim , truyện Andersen, và nhiều truyện cổ tích khắp thế giới. Dù thích coi sách khoa học, sách lịch sử và tùm lum cái khác mà vẫn thích coi truyện cổ tích mới kỳ cục. Hình như lên lớp 8 lớp 9 gì đó mới hết coi truyện cổ tích, hehe. Ta kỳ lắm mà, lớp 2 mới biết ăn bằng đũa, còn trước đó chỉ ăn bằng muỗng. Giờ thấy tụi nhóc không coi truyện cổ tích nữa. Chỉ coi truyện tranh thôi cho nên không biết mấy đứa nhỏ khả năng tưởng tượng như thế nào nữa. Dĩ nhiên truyện tranh cũng có những cái đầy ra đó để mà tưởng tượng nhưng ít truyện thần thoại bằng cổ tích. Nhờ có óc tưởng tượng mà con người mới khám phá ra đủ thứ, làm ra những cái hay ho cho thế giới ngày nay chớ không phải chỉ là mớ kiến thức ráng nhét vô đầu rồi có thể khám phá ra đủ thứ. Ngày xửa ngày xưa có tấm thảm bay, có phù thủy cưỡi chổi bay, có cô tiên đẹp ơi là đẹp bay nữa. Giờ người ta cũng có thảm bay, có chổi cưỡi để bay đó mà,có mấy bác sĩ quơ tay vài phát là người ta đẹp như cô tiên luôn,  hehe. Xưa có khắc nhập, khắc nhập khắc xuất khắc xuất là tự dính liền hay tự chui vô bịch gọn để mang về, giờ cũng có y chóc đó mà. Xưa kêu vừng ơi mở ra, giờ thì kêu cưng ơi mở cửa là cửa tự mở đó mà. Giờ cực từ tráii đất chuyển từ Cannada qua Nga thì mai mốt mấy ngàn năm sau ai biết có chuyện gì thay đổi giống như truyện cổ tích không nữa, hehe. Thấy con nít khôn lanh nói mấy câu y như người lớn thì người ta mừng vì nó khôn sớm như người lớn, ta thấy tội nghiệp tụi nó ghê. Không còn ngây thơ như trẻ con, mai mốt rồi cũng lớn mà ba má ham lớn sớm để làm gì chớ. 

Thứ Sáu, 20 tháng 12, 2019

Nhớ má rồi

Bưng thùng hàng, nhớ hồi xưa má bán gạo. Phụ má bán. Bữa lâu kia nói chuyện với má ta nói hồi xưa chưa tới 40 ký mà bưng bao gạo 30 ký ngon ơ, giờ bưng 30 ký cũng được nhưng thấy mệt. Má cười nói là 30 ký cái gì, hồi đó con còn bưng bao gạo 50 ký bỏ lên xe cho khách được nữa mà. Nghe má nói mà nghĩ không ra luôn, không biết hồi xưa kiểu gì mà bưng giỏi thiệt. Chắc bưng riết quen đó mà. Hồi xưa lắc, đi làm ngân hàng, mặc áo dài mà hết giờ còn chạy ra nhà xe chở mấy bộ máy tính đặt mua về cài lại để bán nữa. Trang thủ làm thêm tùm lum đó mà. Còn mò đi kiếm mấy chỗ quen dụ dỗ người ta để viết chương trình quản lý bán hàng, sổ sách kế toán gì nữa để bán nữa chớ. Chớ việc ngân hàng làm thêm kiểu gì. Ta hồi xưa gì cũng hết cỡ thợ mộc. Làm nhiều, học nhiều, chơi nhiều, cười nhiều, khóc cũng nhiều. cái gì cũng maximum hết chớ không lưng chừng. Thương nhiều nhưng ai mà không ưng thì ta lạnh tanh như chưa từng thấy chớ không ghét chi chi mệt mình. Nói tiếp, có lần ráng chất 2 bộ máy Dell với màn hình 17" nặng trịch lên xe. Leo lên xe mà không tài nào đè cái đầu xe xuống nổi, cho nên phải gửi lại nhà xe 1 bộ rồi chở sau. Hồi xưa cái gì cũng to mà nặng. Nhứt là hàng Mỹ nặng bà cố luôn. Cũng hãng Mỹ nhưng nếu design ở châu Á thì nhỏ hơn chớ không hầm hố như ở Mỹ. Nhưng cầm hàng nặng tay riết tới khi cầm mấy cái thứ nhẹ bổng cảm thấy giống như đồ chơi đó, cảm giác không chắc chắn gì hết. Giờ thì cái gì cũng nhẹ bổng hết, kể cả đồ Mỹ nói chi hàng China. Rồi làm biếng tháo dây thun ra khỏi xe, khi đi làm tới ngân hàng mấy ông thấy vậy chọc ta, con Uyen chở người yêu sợ té hay sao phải để sẵn dây cột lại vậy. Ta cười nói luôn hiểu ghê ta, sao nói đúng quá zậy, người ta chở em thì khônh cần cột chớ khi em mà phải chở thì chắc cũng cỡ nhậu xỉn rồi thì phải cột lại vô yên cho chắc để khỏi rớt chớ. Mấy ông say xỉn tốt nhất cột cho chắc rồi chở cho yên tâm, hehe.
Hồi xưa cày như trâu. Đôi lần vì việc gì đó mấy đứa nhỏ mắc bận không đi được ta phải chở hàng, chất 2 thùng máy in to đùng, còn nặng nữa chớ, lên xe máy không thèm lấy dây thun cột lại nữa chở đi giao hàng, tại làm biếng đó mà, cột rồi mắc công gỡ, mấy đứa nhỏ thấy ta cùi vậy riết tụi nó bắt chước cùi theo ta luôn, sau tụi nó còn cùi hơn ta nữa. Ta đúng là tội lỗi làm hư hỏng đám nhỏ. Hồi đó xe cộ còn chưa nhiều như bi giờ chớ bi giờ xe chạy đầy đường phải cột lại cho an toàn chớ. 

Thứ Ba, 17 tháng 12, 2019

Tự lấy đá ghè chân mình thôi mà

Thấy cái vụ công viên ở Nhựt cấm người VN vào, báo chí đăng tùm lum gì đó, ta thấy bình thường mà. CS đem cái văn hóa khỉ đột trong hang pacpo ra, văn hoá giun dế ở địa đạo cuchi lên thì giờ VNmese ứng xử như vậy là bình thường mà. Tóm lại chẳng có gì mà lăn tăn hết. Nói chung văn hóa, đạo đức, ứng xử là những cái hơi khó nói, người ta có thể tự bảo vệ mình kiểu it's my culture, not yours. Nhưng dù gì chuẩn mực chung trên toàn thế giới vẫn có những điểm chung để cho việc tương tác trong xã hội thuận lợi và không gây phiền phức tới người khác. Những cái thuộc về văn hóa được trau dồi trong một thời gian dài, phụ thuộc vào giáo dục, vào nhận thức của mỗi cá nhân. Và giáo dục, nhận thức, đạo đức của mỗi cá nhân bị tác động rất lớn, thậm chí có khi được quyết định  bởi những chuẩn mực trong xã hội mà họ đang sống. Trong một xã hội mà mỗi cá nhân được tôn trọng, nói dễ hiểu là xã hội dân chủ, thì chuẩn mực văn hóa đạo đức được xây dựng dựa trên sự tôn trọng mỗi cá nhân và lòng tự trọng của mỗi người. Còn ngược lại những xã hội mà mỗi cá nhân không được tôn trọng, thấy rõ nhất là ở những xứ sở độc tài, thì những chuẩn mực văn hóa, đạo đức được xây dựng dựa trên mục đích của tầng lớp nắm quyền để duy trì sự độc tài đó. Cho nên chẳng ai tôn trọng ai và người ta cũng không có lòng tự trọng. Mạnh ai nấy giành giựt phần của mình bất chấp những yếu tố khác trong xã hội và tự nhiên. Những kẻ quyền thế đặt ra tiêu chuẩn đạo đức, văn hóa để cướp mọi thứ trong xã hội về phía họ, và rồi những kẻ yếm thế cũng phải tìm cách giựt lại nếu có thể. Và rồi mọi người sống trong xã hội đó cho đó là điều hiển nhiên, giành giựt cướp bóc được càng nhiều theo tiêu chuẩn đạo đức, văn hóa như vậy là người càng khôn ngoan, càng giỏi giang, càng là những tấm gương để những người khác noi theo. Và sống trong những xã hội như vậy thì người ta nhìn thấy những người xung quanh mình ai cũng vậy cho nên không thấy có chuyện bất thường gì hết. Chỉ đến khi bước qua những xứ sở mà mỗi cá nhân được tôn trọng thì những cái kiểu như vậy mới được nhận thấy như những thứ xấu xa, kỳ quái. Cho dù bị nhìn thấy như những thứ xấu xa, kỳ quái nhưng có thể trong thâm tâm những người hành xử kỳ quái như vậy vẫn cảm thấy đó là chuyện bình thường chớ không phải là việc tội lỗi, đáng xấu hổ. Cho nên để thay đổi được nhận thức và hành vi trở nên bình thường trong những xứ sở bất thường thì gần như là điều bất khả thi. Mai mốt sẽ còn những chuyện tệ hại hơn nữa cho mà coi. Chấp nhận sự thật như vậy đi. 

Thứ Hai, 16 tháng 12, 2019

Nói lảm nhảm

Trứng vịt, cá, đậu phụ, thịt bò, một số loại rau không thấy tăng giá sao người ta không ăn mà suốt ngày cắm mặt vô thịt heo rồi kêu là tăng giá quá chừng. Thỉnh thoảng ta ra quán ăn mấy cái có liên quan tới thịt thì thì thấy giá mắc hơn chút nhưng đâu có đi ăn hoài. Bình thường ta cũng ít ăn thịt heo vì thấy sợ sợ. Chỉ cần 2 tháng rưỡi, 3 tháng  là con heo nặng lên tới 100 ký thấy kinh khủng quá chừng, cho nên ăn vô cảm thấy hơi ghê ghê. Chỉ có kiểu thánh gióng mới mau lớn như vậy hay do thuốc mới mau mập như vậy, chớ thượng đế chẳng tạo ra giống loài nào mau lớn kinh khủng như vậy. Gà thì khoảng 1 tháng rưỡi xuất chuồng. Nói chung thấy hơi sợ sợ, cho nên nhìn là thấy ớn rồi  nên ít khi ăn thôi. Ai biểu ta cứ nghĩ lung tung chi.  

Chủ Nhật, 15 tháng 12, 2019

Nói lung tung

Coi thấy ông Trump nói cái gì đó về việc báo Times chọn cô bé Thụy điển làm nhân vật của năm, thấy buồn cười. Thiệt tình ta chẳng bao giờ coi mấy cái nhân vật của năm kiểu này vì ta không quan tâm. Đơn giản là không hợp gout nên không care. Thấy ông Trump cuối năm rảnh quá quởn nên ổng mới nói ba cái này, thấy buồn cười gì đâu. Nói chung ta không thích cái cách cô bé này làm. Ý thức của cô bé thì tốt nhưng cách thức hành động thì ta không thích, vậy thôi. Không thích vì kiểu quá cảm tính nên sẽ không có hiệu quả. Làm việc mà hoàn toàn để cảm xúc chi phối thì sẽ không có hiệu quả, đó là chưa nói tới một số trường hợp có thể gây hậu quả trái ngược với mong đợi. Vì để cảm xúc chi phối khi làm việc thì sẽ thường không quan tâm tới cảm xúc người khác, đó cũng là 1 dạng ích kỷ hay áp đặt, cho nên kết quả thường không tốt. Thiệt tình ta cũng chẳng để ý tới chuyện này nếu cô bé không là người Thụy điển. Tại vì hồi trước chính quyền Thụy điển là nước phương tây đầu tiên thiết lập quan hệ ngoại giao với Hà nội khi vẫn còn 2 miền chia cắt và là nước gíup nhiều cho Hà nội trong cuộc chiến. Cho nên ta cảm thấy dân tộc này có cái kiểu gì đó kỳ kỳ, nên ta mới biết. Và ta càng coi thông tin ta càng thấy nó kỳ kỳ thiệt. Cho nên có những con người kỳ kỳ là chuyện tất nhiên, hehe. Ta cũng không có ý định đi du lịch Thụy điển vì không cảm thấy có cái gì cuốn hút để bước chân tới đó. Nói chung ta gần như chẳng xài cái hàng nào của Thụy điển. Không biết vì sao luôn, chắc giá không rẻ mà cũng không xuất sắc đến mức để xài hàng đó với giá đó. Còn mấy cái đồ được cho thì không biết nữa, hình như có cái gì của electrolux hay sao đó. Từ hàng gia dụng đến điện thoại, ta hình như chẳng xài cái gì của Thụy điển hết á. Cái điện thoại đầu tiên ta xài là Motorola startac có cái antenne lòi thòi ra để cho cả thế giới biết bạn là ai đó. Rồi xài tùm lum chủ yếu là hàng Mỹ với hàng Hàn quốc. Sau khi xài cái Motorola V3i thì ta chán không thèm xài bất cứ cái hàng mắc tiền gì nữa vì nó không hư mà bỏ uổng quá, hehe. Sau đó nó cũng hư, tại ta hay quăng lung tung đó mà. Sau này thì xài hàng China vi nó rẻ, hehe. Tại ta xài hao lắm mà cho nên xài hàng xịn tốn tiền quá. Ta cũng không để ý, chỉ khi mấy đứa nhỏ lâu lâu thấy ta xài cái khác hỏi cái kia đâu rồi phần thì hư do làm rớt quăng tùm lum đó, phần thì mất, ta ít khi sửa điện thoại, kẹt quá sửa đỡ xài đỡ rồi kiếm cái khác mua, mà cũng không thích xài đồ cũ. Cho nên tụi nhóc kêu là ta xài điện thoại hao quá, lúc đo ta mới để ý mới thấy mình xài hao thiệt, hehe. Cho nên xài hàng China mới chịu nổi. Nhưng thiệt tình vẫn thích cái kiểu Mỹ hơn. 

Thứ Năm, 12 tháng 12, 2019

Lại rảnh

Trên mạng xã hội, đôi khi thấy người ta ý kiến cái gì là một đám nhảy vô góp mặt, chắc là để cho thiên hạ biết vẫn còn đang sống chớ không phải nick chết. Có người chỉ là thấy thiên hạ nói cũng nhào vô góp mặt chớ không biết mình nói cái gì, kiểu như người khùng đó. Nhớ hồi xưa, có lần ở forum nào đó, thằng cha trí thức xhcn gì đó bị tẩy não sạch sành sanh, không còn thể tẩy thêm nữa, nó nói cái gì đó. Ta mắc cười nhào dô phán cho 1 câu. Hồi đó rảnh quá mà, chớ giờ không rảnh vậy nữa. Với lại giờ già rồi, yếu rồi, không hung hăng nữa, khi nào cần lắm mới ra tay 1 cái cho có chết tươi luôn khỏi tốn sức, hehe. Lúc đó một đống bò vô chửi ta um sùm. Ai mà mới vô mạng mà non gan thì rất dễ bị sốc trước mấy kiểu đó. Tại ta lì nên thấy mắc cười thôi, nên bò vô tiếp tuyên bố khi nào đếm đủ 50 câu chửi thì ta trả lời, chớ ta không rảnh để trả lời. Vì vấn để đó cũng hơi hắc búa nên mới cần 50 câu chửi chớ mấy vấn đề linh tinh chắc phải có ít nhất 2 hay 300 câu khùng khùng mới phản hồi. rảnh đâu mà nói. Rảnh thì đi ngủ cho sướng con mắt chớ. Vì ta có trả lời phải trả lời rõ ràng, giải thích có cơ sở khoa học, có suy luận logique chớ không nói bậy bạ như kiểu cán bộ được nên ít người quá thì tốn công type đó mà. Hơi sức đâu care. Sau đó chẳng thấy ai nói thêm câu nào nữa, chắc chẳng biết nói gì, buồn 3 giây, hehe. 

Thứ Tư, 11 tháng 12, 2019

Ủa sao không khen hả?

Hồi kia khi có tin mấy thùng nhân VNmese yêu đảng yêu xhcn chết ở Anh vì thích sống ở tư bản để kiếm tiền nuôi xhcn, nghe trí thức xhcn là cục cứt kêu là do chính sách nhập cư của Anh sai lầm trầm trọng gì đó. Giờ thấy một trăm mấy chục người qua Hàn học tiếng Hàn rồi cũng biến mất tiêu thì không nghe trí thức xhcn là cục cứt gì đó khen chính sách nhập cư của Hàn tốt. Mao ít học mà khôn lỏi quá chừng nên nói nhiều cái đúng quá chừng, nên cán bộ đảng không thờ Mao thì thờ ai. Vì tốt cho nên người ta đi bằng máy bay chớ không trốn trong container nên không có mấy cái chết thương tâm như vậy. Trước đí có mấy người đi bằng chuyên cơ trốn cũng không thấy tin gì nói là chết. 

Đòi hỏi cán bộ lắm vậy

Người kia là cán bộ nói chuyện, nói là cán bộ giờ tầm nhìn không xa, chỉ nhìn tới 5 năm cho hết nhiệm kỳ cho nên giờ chẳng có gì ra hồn. Ta cười hỏi, ông sếp của em có nhà bên Mỹ, có con bên Mỹ thì ổng có care phát triển hay không phát triển không? ô nhiễm hay không ô nhiễm? Còn ông sếp bên cơ quan kia thì con ở Pháp lấy chồng Pháp luôn rồi, thỉnh thoảng gửi tiền nuôi cả nó với con nó chớ không chỉ 1 mình nó thì ổng có care VN trăm năm sau sao không? Ông sếp bên kia, nhà chỉ 2 có  thẳng ku mà giờ tụi nó ở Úc hết rồi mua nhà mấy trăm ngàn cả triệu ở Úc thì tầm nhìn làm cái gì?  Đó là chưa nói liệu trong đầu chứa cái chất gì để có đủ tầm nhìn không nữa. Con của em mai mốt lớn mày định cho nó qua xứ nào hả? Cho nên bán cái thứ gì được thì cứ bán, lương tâm, đạo đức bán tuốt. Giờ mọi người hiểu tại sao đất đai và đủ thứ ở tất cả các xứ xhcn đều là của đảng do cán bộ quản lý chưa. Thằng nào cũng nghĩ giờ đang thời của tao, tao không hốt để đó mai mốt tao hết thời thằng sau nó lên hốt, hốt xong nó còn cười thúi mũi là tao ăn cái gì mà ngu vậy. 1 phút ký xong 1 chữ ký thôi mà. Có chữ ký thì mạng người còn  không biết sống chết nói chi tài sản. Từ bé đến lớn giờ còn đầy chỗ để hốt, chớ nếu hết thì cái gì cũng chơi luôn, từ mồ mả tới di tích, cái gì cũng quy ra tiền được hết á. Đứa nào phản đối là phản động. Cỡ chị có khi chị phân lô bán luôn cái mả với cái quảng trường, còn cha nội kia thì đem vứt lên núi nào đó. Hàng fake mà. Lên núi ở cho sạch sẽ thanh tịnh chớ ở đồng bằng ô uế không thanh tịnh, thiếu cha gì lý do. Dân xứ này vừa tham vừa ngu chi nên dễ tin lắm mà, kêu shit thơm thì tụi nó bốc mà ăn lấy ăn để. Tham thì không được ngu, ngu thì đừng tham thì không bị kẻ khác khiển, chớ vừa tham vừa ngu thì bị khiển như trâu như bò là cái chắc. Nó nói bộ chi không là người xứ này hả? Ta cười, dĩ nhiên tao rặt luôn nhưng tao ngu chớ hông có tham. Biết mình ngu nên nhất quyết không được tham để khỏi bị khiển như trâu bò. 

Lẩn thẩn thiệt

Tình cờ coi mấy tập gần cuối bộ phim 2 thế giới, tại ta dọn dẹp nhà cửa hay làm gì đó vừa làm vừa coi ti vi chớ ngồi chỉ coi phim thì chỉ khi coi mấy phim điện ảnh thôi, mấy phim đó không tập trung vô coi thì không được mà, chớ coi phim truyền hình mà ngồi không coi thấy tay chân ngứa ngáy. Coi thấy cô kia bị rớt vô trạng thái ngủ đông, chớ kêu là chết thì hơi không hợp lý, kéo dài cả năm trời cho nên chàng kia nói là giờ hơn cổ 1 tuổi. Chắc là vậy,  chớ ta không coi đoạn trước nên không biết, bữa nào rảnh coi lại mấy tập trước coi sao. Cái vụ hẹn bữa nào rảnh thì hơi mệt á, hehe.  Nghĩ thấy cái gì cũng tương đối. How old are you? May già ra sao hả? I'm sixty years old. Tao già 60 năm rồi, hehe. Cái để đo độ già của người ta là thời gian. Qua 1 giây, 1 phút, 1 giờ, 1 ngày... là có bao nhiêu tế bào già đi, chết đi và bao nhiêu tế bào mới sinh ra và con người cũng già đi, người ta dùng thời gian để đo độ già. Trái đất quay từ tây sang đông và chúng ta bay theo chiều ngược lại cùng với vận tốc đó thì thời gian giống như đứng yên nhưng tế bào vẫn sinh ra, phát triển và chết đi, giống y như ta đứng yên trên 1 chỗ vậy. Đó là chưa nói đến chuyện bay với vận tốc ánh sáng, hay bay vô hệ vũ trụ nào khác thì còn kinh hơn nữa. Tế bào vẫn sinh ra, phát triển và chết đi nhưng thời gian không tiến lên 1 chút nào, có khi còn lùi lại nữa, hehe. Vậy già nghĩa là sao? 

Thứ Hai, 9 tháng 12, 2019

Nói linh tinh

Thấy công ty Ericsson bị phạt vì hối hộ mấy xứ sở kia gần cả 2 chục năm, rồi người ta nói là làm ăn mà, mấy nước đó không làm vậy thì không làm ăn được. Tư bản cũng xấu xa chớ đâu chỉ có CS mới xấu xa. Cho nên CS bậy bạ là chuyện bình thường chớ không phải ghê tởm gì. Thấy mắc cười gì đâu. Hồi xưa ta nghe mấy thằng khùng nói ta cũng ngứa miệng hay nói cho nó hiểu, vì nghĩ thấy cũng tội bị lừa gạt nên tưởng là thiệt đó mà,  giờ già rồi hiểu là nó khùng rồi có nói nó cũng không hiểu, cứ khư khư bám vô cái đó thì có nói gì cũng vô ích. ta mắc cười hỏi đảng cho bao nhiêu tiền mà binh đảng chằm chặp vậy? Thì lại nghe nói là nói đúng chớ binh gì. Ta chọc, có 3 triệu đồng bạc rách mà cũng ráng đứng ra binh thì thê thảm quá, thua cả ăn xin, đi ăn xin đại cho đỡ nhục, hên thì 1 ngày kiểm 1 triệu, 3 ngày đủ 3 triệu 27 ngày nghĩ đi chơi, cho 300 triệu đây cũng cóc thèm mở miệng nói vậy, cho 3 tỷ thì còn suy nghĩ lại có nên nói bậy không, hehe. Biết tính ta hay nói kháy nên người quen không tức, chớ tức thì ta nói thêm cho tới khùng luôn dô nhà thương điên luôn bi giờ.
Người ta thấy xứ này toàn bậy bạ, rác rưởi, bẩn thiủ, dối trá lừa lọc, và được giáo dục là cái gì cũng tuyệt đối, cho nên khi nghe thấy tây bậy bạ thì nghĩ là tây cũng bậy bạ thúi tha y như mình thôi mà, có cái để tự hào đó mà. Mà không nghĩ là tây cũng có năm bảy đường tây, cũng có tùm lum cho nên mới có pah1p luật, có xảnh sát, có nhà tù... đó mà. Vấn đề khác nhau là xứ dân chủ văn minh người ta coi khinh mấy cái đó cho nên tìm cách dẹp mấy cái đó, còn xứ man di mọi rợ thì không dám coi khinh, thậm chí nó có tiền, có quyền thì càng trọng vọng nó nữa cho nên những cái thúi quắc đó càng có cơ hội phát triển, trở thành chuẩn mực của xã hội. Thế giới này đâu chỉ có mỗi 1 Ericsson, Deutsche bank, JP Morgan, Credit Suisse... Thế giới có cả triệu ngân hàng, cả tỷ công ty lớn nhỏ... mà chỉ có đâu bao nhiêu doanh nghiệp dính chàm như vậy cho dù đó là những đại doanh nghiệp, cho nên vấn đề nằm ở chỗ tiêu chí đạo đức và kinh doanh của mỗi doanh nghiệp thôi. Tiêu chí đạo đức của nó ra sao th2i nó sẽ có những người vận hành như vậy. Vấn đề là doanh nghiệp đó nhìn nhận tiêu chí đạo đức như thế nào chớ không chỉ là việc vận dụng luật một cách tài tình để kinh doanh. Cho nên có biện bạch thế nào thì người ta cũng có thể thắc mắc, ủa vậy sao mấy công ty kia sao nó không hối lộ mà nó vẫn bán được hàng, đâu nhứt thiết phải bán cho mấy thằng đó mới sống được. Vấn đề là đừng để tay vấy máu. Mà lỡ vấy máu rồi thì ngửi mùi máu riết thèm không bỏ nổi như dracula đó mà, hehe. 

Thứ Bảy, 7 tháng 12, 2019

hãnh diện thiệt

Hổm rày thấy người ta phấn khởi vì bóng đá xứ này thắng hết đội này tới đội khác, rồi căng băng rôn VN vô địch, Thái hít khói gì đó thấy tội nghiệp dễ sợ. Nhìn qua Bắc Hàn cái coi, thậm chí còn lọt vào tứ kết bóng đá thế giới nói chi ba cái giải asiad hay gì gì đó. Dân Bắc Hàn chắc hãnh diện dễ sợ luôn, có một ông vua giỏi trị vì đất nước nên đá banh mới giỏi vậy chớ. Tính ra xứ này còn thua xa cả bắc Hàn, hehe. Tại vi Vn chẳng có cái mốc xì gì để mà hãnh diện, bước chân ra nước ngoài thì cứ phải thui thủi cắm mặt mà đi chớ đâu dám ngoảnh mặt lên mà bước. Tại vì sợ người ta hỏi xứ mày sao thấy kêu thông minh gì mà thấy đói nghèo hết ăn xin tới ăn trộm ăn cắp rồi buôn lâu rồi buôn người... cái gì cũng có tên rồi không biết trả lời ra sao nữa. Từ boat people và container people cũng xuất phát từ xứ mày đó. Sao dân mày kỳ quái vậy. Ông Trump ổng làm được viết bao việc nhưng tụi tao còn kiện ổng tùm lum ra đó, chửi ổng xịt khói luôn, còn xứ mày sao cứ xây dựng xhcn bỏ qua giai đoạn phát triển tư bản gì mà đói quài, đi đâu cũng thấy ăn trộm, ăn cắp từ cái quần lót trở đi. Vậy mà sao cứ để tụi nó làm từ năm này qua năm nọ, từ thập niên này qua thập niên nọ, hơn nữa thế kỷ ăn xin với nhờ viện trợ mà tới giờ vẫ còn xin là sao vậy. Chắc nghi ngờ chắc chưa phát triển hoàn thiện thành con người quá. Đang trong giao đoạn phát triển thành con người văn minh, cho nên muốn nghiên cứ các giai đoạn phát triển loài người thì có thể tới đó mà nghiên cứu. Không biết xứ này ăn cái gì nữa. Đúng là you are what you eat. Chích chút cho phê đó mà. 

Thứ Sáu, 6 tháng 12, 2019

Lại sạch dơ

Mấy đứa nhỏ kia ở nhà hàng xóm thay vì bước thêm mấy bước đem rác vứt vô thùng rác thì quăng ngay ở gốc cây, cho nên tự nhiên ở đâu lòi ra 1 đống chuột thấy gớm gì đâu. Nó chạy lung tung vô nhà ta nữa mới kinh dị. Thiệt tình chẳng biết làm gì luôn. Ngày xưa, thời ba má, người ta trước khi cưới dâu thì tìm cách nào đó để có thể bước vô vô nhà bếp để coi đàn bà con gái ở trong nhà đó ăn ở ra sao. Má ăn ở gọn gàng sạch sẽ thì khả năng cao là con cái ăn ở sạch sẽ. Giờ nhiều nhà không nấu ăn nữa luôn, nước thì mua thùng nước về uống cho nên chắc cũng không có nhà bếp luôn. Cho nên thằng nào kỹ tính muốn coi người yêu ra sao mà tìm cách đi vô bếp, vô toilet cũng khó mà vô, vì có bếp đâu mà vô coi.  Nói cái vụ ăn uống bên ngoài. Nhớ chuyện kia. Người kia đi chào hàng mấy thiết bị vệ sinh sensor rồi than thở. Vô toilet của quán ăn, nhà hàng, quán café thấy hôi rình và dơ dáy nhưng giới thiệu hàng thì người ta không chịu mua, kêu là mua hàng bình thường, hàng hiệu bình thường rẻ hơn nhiều, giá đó, giá đó, chớ không cần sensor. Người ta có quên xả nước thì kệ nó, cuối ngày có người dọn mà. Còn nếu chịu không được chắc nín luôn quá. Ta nói là làm gì có hàng hiệu giá đó, hàng giả đó. Giờ bán hàng giả đầy nhóc vì bán lời gấp mấy bán hàng thiệt, mà người xài thì 10 người chắc gì tới 8 người biết hàng giả nói chi 5 người. Ta nói chị vô quán ăn, uống mà nếu không bước chân vô toilet thì thôi, chớ bước chân vô toilet mà thấy dơ thì không bao giờ bước chân vô đó nữa, trả tiền ăn chớ đâu có đi ăn chực thì thiếu gì chỗ ăn. Người khó chịu, dễ ghét lắm mà. Vì toilet dơ chứng tỏ người ta không cảm nhận độ sạch dơ là như thế nào thì có thể khẳng định đồ ăn, thức uống họ khó mà sạch sẽ được. chắc luôn. Hơn nữa, người ta trả tiền vô ăn mà coi người ta không hơn con chó, con mèo nhà nó, cái chỗ người ta đi toilet dơ ình có khác gì coi khinh, kiểu mày hạ đẳng không xứng đáng để sử dụng toilet sạch sẽ, mắc mớ gì đút đầu vô ăn uống. Về nhà tự nấu lấy. Vậy mà người ta vô ăn uống ầm ầm thấy kính nể luôn. Người đó nói ừ, nghĩ lại em thấy mình cũng vậy, có khi vô quán café thấy cái ly dơ ình giống như không rửa mà chỉ đổ nước tráng sơ, lúc đầu thấy ghê, sau một hồi cũng thấy quen mà người ta uống đông lắm. Ta cười, vậy nên nếu người ta kêu ăn ở dơ dáy thì đừng có tự ái nghen.

Thứ Tư, 4 tháng 12, 2019

Khôi hài thiêt

Thấy quảng cáo thuốc giảm cân. Nghĩ lung tung thấy mắc cười gì đâu. Người ta nốc vô bụng cho lắm rồi tìm cách xổ ra cho khỏi mập. Người ta còn kêu, ăn cái này bổ lắm nè, uống cái kia bổ lắm nè, rồi hàng tuần uống cái gì đó để xổ bớt. Thích ăn mà ít vận động thì ăn ba cái rau rác rơm rạ gì đó mà ít dưỡng chất để ăn bao nhiêu ra bấy nhiêu để khỏi mập, chớ mắc gì mà cứ cái này bổ với cái kia bổ rồi lại phải mắc công tìm mọi cách để xổ ra. Nhưng tại vì người ta cho rằng ăn mấy cái đó mới bổ dưỡng là nhà giàu, mới sang trọng quý phái còn ba cái rau rác là mấy cái thứ rẻ tiền không đáng để nhà giàu ăn. Khi nào cần thì ăn bổ dưỡng, không cần thì thì cần ăn để có cái cho dạ dày co bóp chớ. Con người ta tự làm khổ mình.

Nói tầm bậy tầm bạ

Thiệt ta không hiểu người ta nghĩ gì khi bỏ thêm vi lượng vào sữa học đường để bán cho trẻ con. Giống như mấy ông bà già hay nói, đến cức con nít cũng ăn luôn. Đừng nói bậy bạ là bỏ thêm ba cái đó để tăng giá cho hợp lý. Đã nói là vi thì dĩ nhiên phải là rất ít rồi, mà còn ráng bỏ thêm đại trà vào sữa để mọi trẻ con đều uống cái đó thì chắc lương tâm bị chó gặm hết trơn. Nhớ tới cái muối iode, thấy bán muối iode nhan nhản, muốn kiếm muối thường thì phải mua muối hột hay một số tiệm tạp phẩm hay trong chợ mới có muối hầm/rang. Chắc đám khỉ đột hồi xưa ở trong rừng nên nghĩ ai cũng cần iode. Dân xứ này toàn là ngu quá nên phải ăn iode cho hết ngu đó mà. Nhớ cô kia nói, em đi chữa bịnh thấy thằng kia ở Nha trang miền biển mà cũng bị bịnh bướu cố, giáp trạng gì đó. Ta kêu, ai biểu uống nước biển chưa đủ mà còn nốc vô  bụng muối iode thì không bịnh mới là lạ. Nó thắc mắc không hiểu. Ta giải thích cái thứ gì thừa cũng không tốt chứ không chỉ thiếu mới không tốt. Đã nói là vi lượng mà tống vô người nhiều thì nó thành đa lượng mất tiêu rồi, còn đâu vi lượng.