Chào


Nếu tình cờ bạn đọc bài mà cảm thấy nhẹ nhõm người hay mỉm cười thì ta rất phấn khởi. Hihi

**

1

2


Thứ Ba, 31 tháng 12, 2019

[Vietsub by E-Muzik] Le géant de papier - Jean Jacques Laffont

Chào 2020


Cuối năm

Cuối năm, chị khách hàng gọi điện hỏi Uyen em check lại giùm công nợ của chị có đúng là xyz không để tao biểu mấy đứa mang tiền qua trả mày chớ, bữa nay cuối năm rồi, hổm rày bận quá nên tao quên mất. Ta đáp dạ đúng rồi chị, em cám ơn  chị, khách hàng nào mà cũng dễ thương như chị thì em mừng lắm. Chị nói, nợ thì phải trả, mình trả mình nhẹ chớ, chớ đầu năm mang nợ nần chi cho nặng người ra, lỡ không có tiền thì chịu vậy chớ có tiền thì trả cho mình nhẹ chớ. Cuối năm gặp khách hàng dễ thương vậy thấy hên gì đâu.

Chủ Nhật, 29 tháng 12, 2019

Không hiểu luôn

Qua nay thấy mạng mẽo bàn tán cái vụ lộ clip gì đó, thấy hay ho thiệt. Bình thường khi người ta nhập password ta quay mặt đi nơi khác chớ lỡ tình cờ mình thấy password của người ta thì sao. Có lần kia thấy người kia nhập password đứa bạn ta đứng nhìn, ta kéo nó ra chỗ khác, sau đó ta mới hỏi mày đứng nhìn người ta nhập password để làm gì hả? Còn nếu người ta làm gián điệp, tình báo thì người ta làm gì thì ta không biết, và cũng không rảnh để care. Chớ thiệt tình đối với dân trong nghề thì ba cái password là đồ chơi con nít tùy cấp độ thôi mà. Mấy password linh tinh của ta có khi có thằng khùng bịnh hoạn nào biết cũng không chừng. Kệ tía nó đi, có cái quái gì để coi đâu. Nhớ có lần coi ở đâu đó, ông kia biết nhiều thứ tiếng ổng kể là nhiều khi thấy mình kỳ kỳ, tại vì đôi khi người ta nói thứ tiếng riêng của họ để nói chuyện riêng gì đó nhưng do ổng biết nên mấy cái đó nó tự động lọt dô lỗ tai ổng, thành ra ổng thấy mình giống như kẻ tò mò hay rình nghe lén gì đó. Người có văn hóa thì hay vậy đó. Thiệt tình ba cái clip lộ hàng gì đó ta chưa bao giờ coi trên đời vì ta chẳng biết có gì hay ho để coi. Không có thời gian để coi hết mấy phim cực kỳ hay trên khắp thế giới thì làm gì có thời gian để coi mấy cái chẳng bổ béo gì đó. Chắc tại ta khùng, hehe. Nếu muốn coi người đẹp thì coi mấy thiên thần Victoria Secret biểu diễn đó, đẹp thôi rồi chớ mắc mớ coi gì ba cái đó để làn gì. Mà giờ hết biểu diễn rồi vì ế hàng, hehe. Đẹp chết luôn mà còn ế hàng. Chắc tại thiên hạ thích coi nửa kín nửa hở, nửa công khai nửa bí mật đó mà, con người ta kỳ vậy đó mà.  Đừng nói mai mốt VS chơi màn nửa bí mật nửa công khai để hút khách đó nghen. Còn nếu muốn coi cảnh bậy bạ thì coi phim cấp 3 đó, do diễn viên chuyên nghiệp đóng luôn đó. Chớ ai cũng đầu mình tứ chi đầy đủ có khác gì nhau đâu, có khi so với siêu người mẫu còn xấu hơn, mà coi ba cái lén lút rình mò để làm chi, thiệt ta không hiểu luôn. 

Thứ Bảy, 28 tháng 12, 2019

Lại học quài

Coi mấy giáo trình HSK thấy cứ er (er hua)  ta đọc thấy cứng cái miệng vì không quen kiểu đó chớ không phải khó đọc cái từ er. Tiếng China ta chỉ thấy khó mỗi cái dấu, nhiều lúc lộn dấu này qua dấu khác, từ nghĩa này thành nghĩa khác mới dô diên chớ. Ta Vnmese rặt mở miệng là một đống dấu mà còn lộn thì Âu Mỹ lộn là chuyện nhỏ. Còn vài cái phát âm khác cũng hơi khó, cứ lộn xộn tùm lum. Tại ta kỹ tính đó mà cứ muốn nói cho đúng chớ cũng không cần luyện lắm mà. Chớ tiếng nào cũng có một số kiểu phát âm khó khó cần phải luyện đó mà. Như chữ r trong tiếng Pháp, hay giọng mũi trong tiếng Pháp kiểu như Constantin. Còn chữ r hay rr trong tiếng Tây ban nha thì khác hẳn 1 trời 1 vực tiếng Pháp, và chữ r trong tiếng Việt thì giống kiểu nửa Pháp nửa Tây ban nha. Chữ th trong this, that hay girl tiếng Anh. Tiếng Anh còn có cái vụ trọng âm mà mấy người từng học tiếng Pháp trước dễ bị mắc lỗi vì có trọng âm, chớ không như tiếng Pháp. Cho nên mấy người từng học vài ba thứ tiếng cái miệng dẻo quẹo, luyện kiểu này kiểu khác cũng không quá khó, chỉ khó là siêng hay làm biếng thôi. Mỗi lần ai thấy ta học cái gì là la, thôi, học gì mà học quài zậy. 

Thứ Sáu, 27 tháng 12, 2019

Bình thường mà

Thấy cái vụ bà cán bộ kia bị cướp, giang hồ đồn là bả lên bằng vốn tự có. Nhớ ngày xưa còn đi làm ở nhà nước. Bữa kia nhậu, mấy ông say xỉn rồi nói bà này bà kia rồi một ông kết luận em nào lên cũng bằng cách nằm. Người khác hỏi kháy ổng là chớ bộ vợ ông lên bằng cách nào, cũng vậy hả. Ổng kêu tất nhiên rồi, vợ tui cũng không ngoại lệ. Nói một hồi rồi mấy ổng chuyển qua nói về ta, chỉ có em Uyen là không cần nằm cũng có thể lên, chỉ có điều là muốn lên hay không thôi. Mấy người hỏi tại sao. Ổng kêu là em Uyen chỉ cần vẽ ra là đủ rồi, phải cho em cái chức nào đó để giữ em nó lại để còn bày mưu tính kế cho chớ. Đụng vô em nó nó nổi khùng tát cho mấy cái thì hơi kẹt. Chỉ sợ em nó chán rồi nghỉ việc thôi. Ta thấy gớm quá kêu là mấy ông say xỉn nói tầm bậy tầm bạ, em đi về đây. Ta xách giỏ ra về, mấy chị  có ở lại ăn nhậu thì kệ họ, mấy ổng không cho đi, kéo giỏ lại. ta quăng cái giỏ lại trên ghế, em đi toilet, em còn để giỏ đầy nè. Rồi ta ra quầy biểu mấy đứa nhỏ chạy ra lấy giùm cái giỏ. Gì chớ đó là nghề của tụi nó mà, tiền còn lấy được thì giỏi của ta lấy mấy hồi.  Lỡ mà lấy không được quăng luôn giỏ cũng được, tiền bạc mất cũng kiếm ra được, giấy tờ mất thì làm lại được, chớ hơi sức đâu ngồi nghe nói tầm xàm tầm đế. 

Nói linh tinh

Coi bài báo kia thấy nói là cô dâu VN sau khi đồng ý kết hôn qua môi giới hôn nhân với người Hàn quốc thì học tiếng Hàn 3 tháng rồi mới qua Hàn quốc, ta thấy họ gan thiệt, nếu như ta, ta sợ thí mồ. Cho nên mới thấy mấy cô đó gan đó mà. Học 3 tháng không biết học được những gì, thậm chí có những người không biết tiếng Hàn cũng đi luôn mới ngon. Không chỉ người lấy chồng Hàn, mà lấy chồng Đài, chồng Thái... cũng vậy. . Dĩ nhiên những cuộc hôn nhân như vậy thì vốn từ cần sử dụng không nhiều. Vì nhu cầu diễn đạt trong cuộc sống của họ chỉ giới hạn trong một phạm vi nhỏ của ngôn ngữ. Có cô kia lấy chồng Thái không biết 1 sợi tiếng Thái, được cái ông chồng giàu nhưng cũng hơi già, lớn tuổi hơn cả ba cổ, ta tò mò hỏi vậy con qua đó không biết tiếng của nó, nó không biết tiếng của con thì làm sao, mua máy phiên dịch á. Nó trả lời đúng rồi cô, con dùng máy phiên dịch nhưng cũng đâu có nói gì nhiều đâu, sau đó con từ từ học tiếng Thái mà, giờ nó nói sõi tiếng Thái rồi. Ta học tiếng China, tiếng Tây ban nha mấy năm rồi mà thấy còn ngọng tới ngọng lui. Dĩ nhiên đâu phải học thường xuyên, khi nào rảnh thì học, nhưng cũng còn tùy có khi rảnh mà lười thì khỏi học luôn, hehe. Với lại tự học nên cũng hơi lâu, nhất là tiếng China nói một đằng viết 1 nẻo mới kinh dị, lâu lâu quên mất béng chữ đó viết ra sao cho dù trước đó đã luyện mỏi tay, chớ tiếng thuộc hệ latin thì dễ hơn. Vậy mà khi nói tiếng China, tiếng Tây ban nha ta cũng sợ mình ăn nói mất lịch sự hay bậy bạ gì đó làm người ta hiểu lầm thì ngại chết. Ngay cả tiếng Anh tiếng Pháp ta khá hơn chút mà khi ta mở miệng nói cũng còn sợ ăn nói mất lịch sự hay phát âm ra sao đó thì chữ này thành chữ kia thì mệt đa. 

Thứ Năm, 26 tháng 12, 2019

Cần gì đọc sách

Tại sao người VN ít đọc sách? Người ta nói do văn hóa, do thiếu sách, do cơm áo gạo tiền còn đâu thời gian để đọc sách. Nhưng họ vẫn có thời gian để coi ti vi, để tám, và bi giờ có đủ thứ mạng xã hội để lên đó cho hết giờ. Người ta kêu do văn hóa rồi chẳng biết là văn hoá đó ở đâu ra. Rồi nói là do đói nghèo nên ít sách. Hồi xưa là sách ở thư viện đó, làm thẻ là coi phát ớn rồi, dĩ nhiên không phải thư viện toàn sách hay. Giờ lên mạng đầy nhóc, free thiệt hay bản lậu miễn phí cũng đầy ra đó. Nhứt là sách tiếng Anh, tiếng Pháp có một số trang miễn phí khá phong phú đó mà. Sách tiếng Việt còn không thèm coi nói chi coi sách tiếng nước ngoài. Túm lại là người ta không đọc sách là bởi vì người ta không có nhu cầu. Công việc không gây áp lực phải đọc nên không đọc, cuộc sống không gây áp lực nên không cần đọc sách, và không tìm thấy thú vui khi đọc sách. Do giáo dục, giáo dục theo lối học thuộc lòng, theo lối học để thi chớ không học để hiểu biết, cho nên người ta không có nhu cầu đọc sách để làm gì trừ sách giáo khoa hay mấy loại giống sách giáo khoa. Do chuẩn mực đạo đức, văn hóa kỳ quái nên những cái hào nhoáng, giả tạo và lố bịch đôi khi lại được tôn sùng cho nên phần đông người ta cần gì những cái giá trị ẩn ở bên trong là tri thức đó, cho nên những cái từ sách mang lại chẳng có ý nghĩa gì hết. Thậm chí ở xã hội này dối giá, gian lận có khi lại phù hợp cho nên những cái từ sách đưa ra có vẻ không hợp. Chẳng có sách nào dám cổ vũ co mấy cái gian dối, lừa đảo nhưng xã hội này thích mấy cái gian dối đó cho nên những cái kiến thức trong sách được cho là đầy tính sách vở, nghĩa là không thực tế, không phù hợp. Khi mà hợp lý chưa chắc hợp pháp hay là không phải cái gì hợp pháp cũng hợp lý thì mấy cái thức rút ra được từ cuốn sách chỉ là thứ trí thức sách vở, bị cho là kiểu trí thức giả cầy, không thức thời. Vậy cho nên chỉ những người ghiền sách mới đọc sách. Mà mấy người như vậy rất ít. 

c'est à vous

Người ta tự làm khổ mình vì ghen ghét, vì ganh tỵ. Dĩ nhiên không thể nói là người ta sống mà không ghen ghét, nhưng làm thế nào để khỏi phải ghen ghét. Kệ tía nó đi, nó là nó, mình là mình mắc mớ gì phải so sánh với nó. Chính sự ghen ghét ganh tỵ làm cho chính bản thân họ mệt mỏi vì người bị ghen ghét đậu có biết điều đó, họ cứ khơi khơi để cho người ta ghét thêm để tự họ làm họ khổ thêm, hehe. Ít ra phải có bản lãnh như vậy thì mới khỏi suốt ngày hết ganh tỵ người này tới người kia, hay ghét cay ghét đắng người nào đó. Ngay cả những người đã từng làm tổn thương bản thân mình thì khi bình tĩnh lại cần suy xét là tại sao họ làm tổn thương mình mà không làm tổn thương người khác, lúc  đó rồi sẽ thấy những khuyết điểm của mình, có cơ hội để tự hàon thiện bản thân. Hay đơn giản nhất là có thể là do mình là người dễ bị tổn thương, vậy thì cần mạnh mẽ hơn để tránh bị tổn thương. Ai có mặt trên đời này cũng có số mệnh nào đó, những người mà ta gặp mặt trên đời này, dù là người thân hay người lạ, người thương yêu hay là kẻ thù thì cũng do chúng ta có số mệnh để gặp nhau, VNmese gọi là có duyên nên mới gặp. Và những người mình gặp để nhằm mục đích để bổ sung sửa đổi cho những khiếm khuyết của mình. Gặp người đáng yêu để mình trở nên đáng yêu, gặp người cà chớn để mình khôn ngoan, mạnh mẽ hơn. Ai cũng có sự lựa chọn cho chính mình. Lựa chọn không lựa chọn cũng là 1 sự lựa chọn. 

Thứ Tư, 25 tháng 12, 2019

Lại nhiều chuyện

Đứa bạn làm cán bộ có chức đi theo đảng. gả con cho việt kiều ở Âu Mỹ gì đó. Ta đùa hỏi là thằng rể là đảng viên nằm vùng ở bển hả? mấy đứa bạn kêu sao mà biết, mà sao Uyeen hỏi vậy. Ta mắc cười, con đảng cục lấy đảng cục chớ lấy chống đảng sao được. Bộ lấy nhau rồi về chỉ có mỗi việc là ôm nhau ngủ thôi hả, không nói chuyện hả? Mấy đứa thắc mắc là sao. Ta cười, trời phải giải thích nữa hả? CS mà lấy chống CS thì ở với nhau ba bảy hai mốt ngày là đường ai nấy đi. Vì tư tưởng khác nhau, nhận thức khác nhau, hành xử cũng khác nhau, văn hoá đạo đức cũng khác nhau luôn. Nếu ở VN thì còn ráng bám đít đảng để kiếm tiền, chớ ở xứ người thì khác. Tóm lại khác nhau hết trơn cho nên ở với nhau ba sáu mười tám ngày là hết cỡ rồi, tới ngày thứ 19 là tính tới chuyện bái bai. Trừ trường hợp thằng rể không chống CS hay đần quá hay lưu manh quá thì không tính chớ bình thường khó mà sống, nhứt là khi mà thuộc thành phần lao động trí óc đó. Bạn bè thì khác chớ yêu nhau thì khác, ít nhất phải hợp nhau cái gì đó. Nếu mà khác nhau hết trơn hết trọi thì cùng nhìn về 1 hướng là sao. Cho dù nhận thức khác nhau, tư tưởng khác nhau, hành xử khác nhau nhưng ít nhứt là văn hóa, đạo đức cũng có cái gì giống nhau thì mới có thể ở bên nhau chớ. Mà văn hóa đạo đức của người CS thì không thể nào giống người thường được nên lâu ngày lòi ra tùm lum thứ chịu không nổi. Giờ thế kỷ 21 mà đòi nhịn nhau như mấy ông bà già hồi thế kỷ 19 coi hôn nhân là thần thánh, li dị là cái gì kinh khủng thì hơi khó đó. Yêu nhau là cái kéo người ta tới với nhau, Văn hóa và đạo đức phải hợp nhau là cái giữ người ta ở lại bên nhau. Rồi mới nói tới nhận thức, càng phù hợp nhau thì càng tốt. Rồi mới tới tư tưởng, hành xử vì văn hóa, đạo đức và nhận thức sẽ quyết định tới tư tưởng và hành xử của mỗi cá nhân. 

Thứ Bảy, 21 tháng 12, 2019

Jingle Bells in French (Vive le Vent) - Christmas song for kids with lyr...

Nhớ ngày xưa

Gần Noel, nhớ hồi xưa. Anh chị của ta đi công tác nên gửi cháu về nhà nội ngủ với mấy cô. Bữa đó là Noel, nên ban ngày mấy cô giả đò hỏi thăm là cháu thích ông già Noel tặng cho chaú cái gì. Rồi khi bé đi ngủ để ngay trên giường nó, sáng thức dây mở mắt ra là thấy ngay quà ông già Noel liền. Bé vui suốt cả ngày. Cưng gì đâu. Năm sau tới ngày Noel bé nhất quyết bắt ba má chở về nhà nội để ngủ. Vì nhà nội có ống khói đó mà chớ nhà ba má không có ống khói. Hồi xưa nấu bằng củi với than đó mà. Cho nên ông già Noel mới trèo qua ống khói vô nhà tặng quà cho bé nào ngoan đó mà. Không có ống khói thì ông già Noel biết đi chỗ nào vô nhà, qua nhà người khác mất tiêu làm sao. Ba má bé phải nói là mở cửa sổ he hé để ông già Noel đi vô cũng được. Lúc nó bé mới chịu ở nhà không đòi về nhà nội nữa. Rồi mai mốt bé cũng biết là ông già Noel là ba là má là cô chú dì cậu là ông bà là những người thương yêu bé đó mà.
Hồi nhỏ ta thích đọc truyện cổ tích. Cấp 1 mà ôm mấy mấy tập kho tàng truyện cổ tích Việt nam dày cộp mà coi, sách dành cho người lớn để kể cho con nít nghe nên chỉ có chữ là chữ không có hình gì hết, chỉ có ra sức mà tưởng tượng thôi. Lên cấp 2 còn coi truyện cổ tích nữa, truyện cổ Grim , truyện Andersen, và nhiều truyện cổ tích khắp thế giới. Dù thích coi sách khoa học, sách lịch sử và tùm lum cái khác mà vẫn thích coi truyện cổ tích mới kỳ cục. Hình như lên lớp 8 lớp 9 gì đó mới hết coi truyện cổ tích, hehe. Ta kỳ lắm mà, lớp 2 mới biết ăn bằng đũa, còn trước đó chỉ ăn bằng muỗng. Giờ thấy tụi nhóc không coi truyện cổ tích nữa. Chỉ coi truyện tranh thôi cho nên không biết mấy đứa nhỏ khả năng tưởng tượng như thế nào nữa. Dĩ nhiên truyện tranh cũng có những cái đầy ra đó để mà tưởng tượng nhưng ít truyện thần thoại bằng cổ tích. Nhờ có óc tưởng tượng mà con người mới khám phá ra đủ thứ, làm ra những cái hay ho cho thế giới ngày nay chớ không phải chỉ là mớ kiến thức ráng nhét vô đầu rồi có thể khám phá ra đủ thứ. Ngày xửa ngày xưa có tấm thảm bay, có phù thủy cưỡi chổi bay, có cô tiên đẹp ơi là đẹp bay nữa. Giờ người ta cũng có thảm bay, có chổi cưỡi để bay đó mà,có mấy bác sĩ quơ tay vài phát là người ta đẹp như cô tiên luôn,  hehe. Xưa có khắc nhập, khắc nhập khắc xuất khắc xuất là tự dính liền hay tự chui vô bịch gọn để mang về, giờ cũng có y chóc đó mà. Xưa kêu vừng ơi mở ra, giờ thì kêu cưng ơi mở cửa là cửa tự mở đó mà. Giờ cực từ tráii đất chuyển từ Cannada qua Nga thì mai mốt mấy ngàn năm sau ai biết có chuyện gì thay đổi giống như truyện cổ tích không nữa, hehe. Thấy con nít khôn lanh nói mấy câu y như người lớn thì người ta mừng vì nó khôn sớm như người lớn, ta thấy tội nghiệp tụi nó ghê. Không còn ngây thơ như trẻ con, mai mốt rồi cũng lớn mà ba má ham lớn sớm để làm gì chớ. 

Thứ Sáu, 20 tháng 12, 2019

Nhớ má rồi

Bưng thùng hàng, nhớ hồi xưa má bán gạo. Phụ má bán. Bữa lâu kia nói chuyện với má ta nói hồi xưa chưa tới 40 ký mà bưng bao gạo 30 ký ngon ơ, giờ bưng 30 ký cũng được nhưng thấy mệt. Má cười nói là 30 ký cái gì, hồi đó con còn bưng bao gạo 50 ký bỏ lên xe cho khách được nữa mà. Nghe má nói mà nghĩ không ra luôn, không biết hồi xưa kiểu gì mà bưng giỏi thiệt. Chắc bưng riết quen đó mà. Hồi xưa lắc, đi làm ngân hàng, mặc áo dài mà hết giờ còn chạy ra nhà xe chở mấy bộ máy tính đặt mua về cài lại để bán nữa. Trang thủ làm thêm tùm lum đó mà. Còn mò đi kiếm mấy chỗ quen dụ dỗ người ta để viết chương trình quản lý bán hàng, sổ sách kế toán gì nữa để bán nữa chớ. Chớ việc ngân hàng làm thêm kiểu gì. Ta hồi xưa gì cũng hết cỡ thợ mộc. Làm nhiều, học nhiều, chơi nhiều, cười nhiều, khóc cũng nhiều. cái gì cũng maximum hết chớ không lưng chừng. Thương nhiều nhưng ai mà không ưng thì ta lạnh tanh như chưa từng thấy chớ không ghét chi chi mệt mình. Nói tiếp, có lần ráng chất 2 bộ máy Dell với màn hình 17" nặng trịch lên xe. Leo lên xe mà không tài nào đè cái đầu xe xuống nổi, cho nên phải gửi lại nhà xe 1 bộ rồi chở sau. Hồi xưa cái gì cũng to mà nặng. Nhứt là hàng Mỹ nặng bà cố luôn. Cũng hãng Mỹ nhưng nếu design ở châu Á thì nhỏ hơn chớ không hầm hố như ở Mỹ. Nhưng cầm hàng nặng tay riết tới khi cầm mấy cái thứ nhẹ bổng cảm thấy giống như đồ chơi đó, cảm giác không chắc chắn gì hết. Giờ thì cái gì cũng nhẹ bổng hết, kể cả đồ Mỹ nói chi hàng China. Rồi làm biếng tháo dây thun ra khỏi xe, khi đi làm tới ngân hàng mấy ông thấy vậy chọc ta, con Uyen chở người yêu sợ té hay sao phải để sẵn dây cột lại vậy. Ta cười nói luôn hiểu ghê ta, sao nói đúng quá zậy, người ta chở em thì khônh cần cột chớ khi em mà phải chở thì chắc cũng cỡ nhậu xỉn rồi thì phải cột lại vô yên cho chắc để khỏi rớt chớ. Mấy ông say xỉn tốt nhất cột cho chắc rồi chở cho yên tâm, hehe.
Hồi xưa cày như trâu. Đôi lần vì việc gì đó mấy đứa nhỏ mắc bận không đi được ta phải chở hàng, chất 2 thùng máy in to đùng, còn nặng nữa chớ, lên xe máy không thèm lấy dây thun cột lại nữa chở đi giao hàng, tại làm biếng đó mà, cột rồi mắc công gỡ, mấy đứa nhỏ thấy ta cùi vậy riết tụi nó bắt chước cùi theo ta luôn, sau tụi nó còn cùi hơn ta nữa. Ta đúng là tội lỗi làm hư hỏng đám nhỏ. Hồi đó xe cộ còn chưa nhiều như bi giờ chớ bi giờ xe chạy đầy đường phải cột lại cho an toàn chớ. 

Thứ Ba, 17 tháng 12, 2019

Tự lấy đá ghè chân mình thôi mà

Thấy cái vụ công viên ở Nhựt cấm người VN vào, báo chí đăng tùm lum gì đó, ta thấy bình thường mà. CS đem cái văn hóa khỉ đột trong hang pacpo ra, văn hoá giun dế ở địa đạo cuchi lên thì giờ VNmese ứng xử như vậy là bình thường mà. Tóm lại chẳng có gì mà lăn tăn hết. Nói chung văn hóa, đạo đức, ứng xử là những cái hơi khó nói, người ta có thể tự bảo vệ mình kiểu it's my culture, not yours. Nhưng dù gì chuẩn mực chung trên toàn thế giới vẫn có những điểm chung để cho việc tương tác trong xã hội thuận lợi và không gây phiền phức tới người khác. Những cái thuộc về văn hóa được trau dồi trong một thời gian dài, phụ thuộc vào giáo dục, vào nhận thức của mỗi cá nhân. Và giáo dục, nhận thức, đạo đức của mỗi cá nhân bị tác động rất lớn, thậm chí có khi được quyết định  bởi những chuẩn mực trong xã hội mà họ đang sống. Trong một xã hội mà mỗi cá nhân được tôn trọng, nói dễ hiểu là xã hội dân chủ, thì chuẩn mực văn hóa đạo đức được xây dựng dựa trên sự tôn trọng mỗi cá nhân và lòng tự trọng của mỗi người. Còn ngược lại những xã hội mà mỗi cá nhân không được tôn trọng, thấy rõ nhất là ở những xứ sở độc tài, thì những chuẩn mực văn hóa, đạo đức được xây dựng dựa trên mục đích của tầng lớp nắm quyền để duy trì sự độc tài đó. Cho nên chẳng ai tôn trọng ai và người ta cũng không có lòng tự trọng. Mạnh ai nấy giành giựt phần của mình bất chấp những yếu tố khác trong xã hội và tự nhiên. Những kẻ quyền thế đặt ra tiêu chuẩn đạo đức, văn hóa để cướp mọi thứ trong xã hội về phía họ, và rồi những kẻ yếm thế cũng phải tìm cách giựt lại nếu có thể. Và rồi mọi người sống trong xã hội đó cho đó là điều hiển nhiên, giành giựt cướp bóc được càng nhiều theo tiêu chuẩn đạo đức, văn hóa như vậy là người càng khôn ngoan, càng giỏi giang, càng là những tấm gương để những người khác noi theo. Và sống trong những xã hội như vậy thì người ta nhìn thấy những người xung quanh mình ai cũng vậy cho nên không thấy có chuyện bất thường gì hết. Chỉ đến khi bước qua những xứ sở mà mỗi cá nhân được tôn trọng thì những cái kiểu như vậy mới được nhận thấy như những thứ xấu xa, kỳ quái. Cho dù bị nhìn thấy như những thứ xấu xa, kỳ quái nhưng có thể trong thâm tâm những người hành xử kỳ quái như vậy vẫn cảm thấy đó là chuyện bình thường chớ không phải là việc tội lỗi, đáng xấu hổ. Cho nên để thay đổi được nhận thức và hành vi trở nên bình thường trong những xứ sở bất thường thì gần như là điều bất khả thi. Mai mốt sẽ còn những chuyện tệ hại hơn nữa cho mà coi. Chấp nhận sự thật như vậy đi. 

Thứ Hai, 16 tháng 12, 2019

Nói lảm nhảm

Trứng vịt, cá, đậu phụ, thịt bò, một số loại rau không thấy tăng giá sao người ta không ăn mà suốt ngày cắm mặt vô thịt heo rồi kêu là tăng giá quá chừng. Thỉnh thoảng ta ra quán ăn mấy cái có liên quan tới thịt thì thì thấy giá mắc hơn chút nhưng đâu có đi ăn hoài. Bình thường ta cũng ít ăn thịt heo vì thấy sợ sợ. Chỉ cần 2 tháng rưỡi, 3 tháng  là con heo nặng lên tới 100 ký thấy kinh khủng quá chừng, cho nên ăn vô cảm thấy hơi ghê ghê. Chỉ có kiểu thánh gióng mới mau lớn như vậy hay do thuốc mới mau mập như vậy, chớ thượng đế chẳng tạo ra giống loài nào mau lớn kinh khủng như vậy. Gà thì khoảng 1 tháng rưỡi xuất chuồng. Nói chung thấy hơi sợ sợ, cho nên nhìn là thấy ớn rồi  nên ít khi ăn thôi. Ai biểu ta cứ nghĩ lung tung chi.  

Chủ Nhật, 15 tháng 12, 2019

Nói lung tung

Coi thấy ông Trump nói cái gì đó về việc báo Times chọn cô bé Thụy điển làm nhân vật của năm, thấy buồn cười. Thiệt tình ta chẳng bao giờ coi mấy cái nhân vật của năm kiểu này vì ta không quan tâm. Đơn giản là không hợp gout nên không care. Thấy ông Trump cuối năm rảnh quá quởn nên ổng mới nói ba cái này, thấy buồn cười gì đâu. Nói chung ta không thích cái cách cô bé này làm. Ý thức của cô bé thì tốt nhưng cách thức hành động thì ta không thích, vậy thôi. Không thích vì kiểu quá cảm tính nên sẽ không có hiệu quả. Làm việc mà hoàn toàn để cảm xúc chi phối thì sẽ không có hiệu quả, đó là chưa nói tới một số trường hợp có thể gây hậu quả trái ngược với mong đợi. Vì để cảm xúc chi phối khi làm việc thì sẽ thường không quan tâm tới cảm xúc người khác, đó cũng là 1 dạng ích kỷ hay áp đặt, cho nên kết quả thường không tốt. Thiệt tình ta cũng chẳng để ý tới chuyện này nếu cô bé không là người Thụy điển. Tại vì hồi trước chính quyền Thụy điển là nước phương tây đầu tiên thiết lập quan hệ ngoại giao với Hà nội khi vẫn còn 2 miền chia cắt và là nước gíup nhiều cho Hà nội trong cuộc chiến. Cho nên ta cảm thấy dân tộc này có cái kiểu gì đó kỳ kỳ, nên ta mới biết. Và ta càng coi thông tin ta càng thấy nó kỳ kỳ thiệt. Cho nên có những con người kỳ kỳ là chuyện tất nhiên, hehe. Ta cũng không có ý định đi du lịch Thụy điển vì không cảm thấy có cái gì cuốn hút để bước chân tới đó. Nói chung ta gần như chẳng xài cái hàng nào của Thụy điển. Không biết vì sao luôn, chắc giá không rẻ mà cũng không xuất sắc đến mức để xài hàng đó với giá đó. Còn mấy cái đồ được cho thì không biết nữa, hình như có cái gì của electrolux hay sao đó. Từ hàng gia dụng đến điện thoại, ta hình như chẳng xài cái gì của Thụy điển hết á. Cái điện thoại đầu tiên ta xài là Motorola startac có cái antenne lòi thòi ra để cho cả thế giới biết bạn là ai đó. Rồi xài tùm lum chủ yếu là hàng Mỹ với hàng Hàn quốc. Sau khi xài cái Motorola V3i thì ta chán không thèm xài bất cứ cái hàng mắc tiền gì nữa vì nó không hư mà bỏ uổng quá, hehe. Sau đó nó cũng hư, tại ta hay quăng lung tung đó mà. Sau này thì xài hàng China vi nó rẻ, hehe. Tại ta xài hao lắm mà cho nên xài hàng xịn tốn tiền quá. Ta cũng không để ý, chỉ khi mấy đứa nhỏ lâu lâu thấy ta xài cái khác hỏi cái kia đâu rồi phần thì hư do làm rớt quăng tùm lum đó, phần thì mất, ta ít khi sửa điện thoại, kẹt quá sửa đỡ xài đỡ rồi kiếm cái khác mua, mà cũng không thích xài đồ cũ. Cho nên tụi nhóc kêu là ta xài điện thoại hao quá, lúc đo ta mới để ý mới thấy mình xài hao thiệt, hehe. Cho nên xài hàng China mới chịu nổi. Nhưng thiệt tình vẫn thích cái kiểu Mỹ hơn. 

Thứ Năm, 12 tháng 12, 2019

Lại rảnh

Trên mạng xã hội, đôi khi thấy người ta ý kiến cái gì là một đám nhảy vô góp mặt, chắc là để cho thiên hạ biết vẫn còn đang sống chớ không phải nick chết. Có người chỉ là thấy thiên hạ nói cũng nhào vô góp mặt chớ không biết mình nói cái gì, kiểu như người khùng đó. Nhớ hồi xưa, có lần ở forum nào đó, thằng cha trí thức xhcn gì đó bị tẩy não sạch sành sanh, không còn thể tẩy thêm nữa, nó nói cái gì đó. Ta mắc cười nhào dô phán cho 1 câu. Hồi đó rảnh quá mà, chớ giờ không rảnh vậy nữa. Với lại giờ già rồi, yếu rồi, không hung hăng nữa, khi nào cần lắm mới ra tay 1 cái cho có chết tươi luôn khỏi tốn sức, hehe. Lúc đó một đống bò vô chửi ta um sùm. Ai mà mới vô mạng mà non gan thì rất dễ bị sốc trước mấy kiểu đó. Tại ta lì nên thấy mắc cười thôi, nên bò vô tiếp tuyên bố khi nào đếm đủ 50 câu chửi thì ta trả lời, chớ ta không rảnh để trả lời. Vì vấn để đó cũng hơi hắc búa nên mới cần 50 câu chửi chớ mấy vấn đề linh tinh chắc phải có ít nhất 2 hay 300 câu khùng khùng mới phản hồi. rảnh đâu mà nói. Rảnh thì đi ngủ cho sướng con mắt chớ. Vì ta có trả lời phải trả lời rõ ràng, giải thích có cơ sở khoa học, có suy luận logique chớ không nói bậy bạ như kiểu cán bộ được nên ít người quá thì tốn công type đó mà. Hơi sức đâu care. Sau đó chẳng thấy ai nói thêm câu nào nữa, chắc chẳng biết nói gì, buồn 3 giây, hehe. 

Thứ Tư, 11 tháng 12, 2019

Ủa sao không khen hả?

Hồi kia khi có tin mấy thùng nhân VNmese yêu đảng yêu xhcn chết ở Anh vì thích sống ở tư bản để kiếm tiền nuôi xhcn, nghe trí thức xhcn là cục cứt kêu là do chính sách nhập cư của Anh sai lầm trầm trọng gì đó. Giờ thấy một trăm mấy chục người qua Hàn học tiếng Hàn rồi cũng biến mất tiêu thì không nghe trí thức xhcn là cục cứt gì đó khen chính sách nhập cư của Hàn tốt. Mao ít học mà khôn lỏi quá chừng nên nói nhiều cái đúng quá chừng, nên cán bộ đảng không thờ Mao thì thờ ai. Vì tốt cho nên người ta đi bằng máy bay chớ không trốn trong container nên không có mấy cái chết thương tâm như vậy. Trước đí có mấy người đi bằng chuyên cơ trốn cũng không thấy tin gì nói là chết. 

Đòi hỏi cán bộ lắm vậy

Người kia là cán bộ nói chuyện, nói là cán bộ giờ tầm nhìn không xa, chỉ nhìn tới 5 năm cho hết nhiệm kỳ cho nên giờ chẳng có gì ra hồn. Ta cười hỏi, ông sếp của em có nhà bên Mỹ, có con bên Mỹ thì ổng có care phát triển hay không phát triển không? ô nhiễm hay không ô nhiễm? Còn ông sếp bên cơ quan kia thì con ở Pháp lấy chồng Pháp luôn rồi, thỉnh thoảng gửi tiền nuôi cả nó với con nó chớ không chỉ 1 mình nó thì ổng có care VN trăm năm sau sao không? Ông sếp bên kia, nhà chỉ 2 có  thẳng ku mà giờ tụi nó ở Úc hết rồi mua nhà mấy trăm ngàn cả triệu ở Úc thì tầm nhìn làm cái gì?  Đó là chưa nói liệu trong đầu chứa cái chất gì để có đủ tầm nhìn không nữa. Con của em mai mốt lớn mày định cho nó qua xứ nào hả? Cho nên bán cái thứ gì được thì cứ bán, lương tâm, đạo đức bán tuốt. Giờ mọi người hiểu tại sao đất đai và đủ thứ ở tất cả các xứ xhcn đều là của đảng do cán bộ quản lý chưa. Thằng nào cũng nghĩ giờ đang thời của tao, tao không hốt để đó mai mốt tao hết thời thằng sau nó lên hốt, hốt xong nó còn cười thúi mũi là tao ăn cái gì mà ngu vậy. 1 phút ký xong 1 chữ ký thôi mà. Có chữ ký thì mạng người còn  không biết sống chết nói chi tài sản. Từ bé đến lớn giờ còn đầy chỗ để hốt, chớ nếu hết thì cái gì cũng chơi luôn, từ mồ mả tới di tích, cái gì cũng quy ra tiền được hết á. Đứa nào phản đối là phản động. Cỡ chị có khi chị phân lô bán luôn cái mả với cái quảng trường, còn cha nội kia thì đem vứt lên núi nào đó. Hàng fake mà. Lên núi ở cho sạch sẽ thanh tịnh chớ ở đồng bằng ô uế không thanh tịnh, thiếu cha gì lý do. Dân xứ này vừa tham vừa ngu chi nên dễ tin lắm mà, kêu shit thơm thì tụi nó bốc mà ăn lấy ăn để. Tham thì không được ngu, ngu thì đừng tham thì không bị kẻ khác khiển, chớ vừa tham vừa ngu thì bị khiển như trâu như bò là cái chắc. Nó nói bộ chi không là người xứ này hả? Ta cười, dĩ nhiên tao rặt luôn nhưng tao ngu chớ hông có tham. Biết mình ngu nên nhất quyết không được tham để khỏi bị khiển như trâu bò. 

Lẩn thẩn thiệt

Tình cờ coi mấy tập gần cuối bộ phim 2 thế giới, tại ta dọn dẹp nhà cửa hay làm gì đó vừa làm vừa coi ti vi chớ ngồi chỉ coi phim thì chỉ khi coi mấy phim điện ảnh thôi, mấy phim đó không tập trung vô coi thì không được mà, chớ coi phim truyền hình mà ngồi không coi thấy tay chân ngứa ngáy. Coi thấy cô kia bị rớt vô trạng thái ngủ đông, chớ kêu là chết thì hơi không hợp lý, kéo dài cả năm trời cho nên chàng kia nói là giờ hơn cổ 1 tuổi. Chắc là vậy,  chớ ta không coi đoạn trước nên không biết, bữa nào rảnh coi lại mấy tập trước coi sao. Cái vụ hẹn bữa nào rảnh thì hơi mệt á, hehe.  Nghĩ thấy cái gì cũng tương đối. How old are you? May già ra sao hả? I'm sixty years old. Tao già 60 năm rồi, hehe. Cái để đo độ già của người ta là thời gian. Qua 1 giây, 1 phút, 1 giờ, 1 ngày... là có bao nhiêu tế bào già đi, chết đi và bao nhiêu tế bào mới sinh ra và con người cũng già đi, người ta dùng thời gian để đo độ già. Trái đất quay từ tây sang đông và chúng ta bay theo chiều ngược lại cùng với vận tốc đó thì thời gian giống như đứng yên nhưng tế bào vẫn sinh ra, phát triển và chết đi, giống y như ta đứng yên trên 1 chỗ vậy. Đó là chưa nói đến chuyện bay với vận tốc ánh sáng, hay bay vô hệ vũ trụ nào khác thì còn kinh hơn nữa. Tế bào vẫn sinh ra, phát triển và chết đi nhưng thời gian không tiến lên 1 chút nào, có khi còn lùi lại nữa, hehe. Vậy già nghĩa là sao? 

Thứ Hai, 9 tháng 12, 2019

Nói linh tinh

Thấy công ty Ericsson bị phạt vì hối hộ mấy xứ sở kia gần cả 2 chục năm, rồi người ta nói là làm ăn mà, mấy nước đó không làm vậy thì không làm ăn được. Tư bản cũng xấu xa chớ đâu chỉ có CS mới xấu xa. Cho nên CS bậy bạ là chuyện bình thường chớ không phải ghê tởm gì. Thấy mắc cười gì đâu. Hồi xưa ta nghe mấy thằng khùng nói ta cũng ngứa miệng hay nói cho nó hiểu, vì nghĩ thấy cũng tội bị lừa gạt nên tưởng là thiệt đó mà,  giờ già rồi hiểu là nó khùng rồi có nói nó cũng không hiểu, cứ khư khư bám vô cái đó thì có nói gì cũng vô ích. ta mắc cười hỏi đảng cho bao nhiêu tiền mà binh đảng chằm chặp vậy? Thì lại nghe nói là nói đúng chớ binh gì. Ta chọc, có 3 triệu đồng bạc rách mà cũng ráng đứng ra binh thì thê thảm quá, thua cả ăn xin, đi ăn xin đại cho đỡ nhục, hên thì 1 ngày kiểm 1 triệu, 3 ngày đủ 3 triệu 27 ngày nghĩ đi chơi, cho 300 triệu đây cũng cóc thèm mở miệng nói vậy, cho 3 tỷ thì còn suy nghĩ lại có nên nói bậy không, hehe. Biết tính ta hay nói kháy nên người quen không tức, chớ tức thì ta nói thêm cho tới khùng luôn dô nhà thương điên luôn bi giờ.
Người ta thấy xứ này toàn bậy bạ, rác rưởi, bẩn thiủ, dối trá lừa lọc, và được giáo dục là cái gì cũng tuyệt đối, cho nên khi nghe thấy tây bậy bạ thì nghĩ là tây cũng bậy bạ thúi tha y như mình thôi mà, có cái để tự hào đó mà. Mà không nghĩ là tây cũng có năm bảy đường tây, cũng có tùm lum cho nên mới có pah1p luật, có xảnh sát, có nhà tù... đó mà. Vấn đề khác nhau là xứ dân chủ văn minh người ta coi khinh mấy cái đó cho nên tìm cách dẹp mấy cái đó, còn xứ man di mọi rợ thì không dám coi khinh, thậm chí nó có tiền, có quyền thì càng trọng vọng nó nữa cho nên những cái thúi quắc đó càng có cơ hội phát triển, trở thành chuẩn mực của xã hội. Thế giới này đâu chỉ có mỗi 1 Ericsson, Deutsche bank, JP Morgan, Credit Suisse... Thế giới có cả triệu ngân hàng, cả tỷ công ty lớn nhỏ... mà chỉ có đâu bao nhiêu doanh nghiệp dính chàm như vậy cho dù đó là những đại doanh nghiệp, cho nên vấn đề nằm ở chỗ tiêu chí đạo đức và kinh doanh của mỗi doanh nghiệp thôi. Tiêu chí đạo đức của nó ra sao th2i nó sẽ có những người vận hành như vậy. Vấn đề là doanh nghiệp đó nhìn nhận tiêu chí đạo đức như thế nào chớ không chỉ là việc vận dụng luật một cách tài tình để kinh doanh. Cho nên có biện bạch thế nào thì người ta cũng có thể thắc mắc, ủa vậy sao mấy công ty kia sao nó không hối lộ mà nó vẫn bán được hàng, đâu nhứt thiết phải bán cho mấy thằng đó mới sống được. Vấn đề là đừng để tay vấy máu. Mà lỡ vấy máu rồi thì ngửi mùi máu riết thèm không bỏ nổi như dracula đó mà, hehe. 

Thứ Bảy, 7 tháng 12, 2019

hãnh diện thiệt

Hổm rày thấy người ta phấn khởi vì bóng đá xứ này thắng hết đội này tới đội khác, rồi căng băng rôn VN vô địch, Thái hít khói gì đó thấy tội nghiệp dễ sợ. Nhìn qua Bắc Hàn cái coi, thậm chí còn lọt vào tứ kết bóng đá thế giới nói chi ba cái giải asiad hay gì gì đó. Dân Bắc Hàn chắc hãnh diện dễ sợ luôn, có một ông vua giỏi trị vì đất nước nên đá banh mới giỏi vậy chớ. Tính ra xứ này còn thua xa cả bắc Hàn, hehe. Tại vi Vn chẳng có cái mốc xì gì để mà hãnh diện, bước chân ra nước ngoài thì cứ phải thui thủi cắm mặt mà đi chớ đâu dám ngoảnh mặt lên mà bước. Tại vì sợ người ta hỏi xứ mày sao thấy kêu thông minh gì mà thấy đói nghèo hết ăn xin tới ăn trộm ăn cắp rồi buôn lâu rồi buôn người... cái gì cũng có tên rồi không biết trả lời ra sao nữa. Từ boat people và container people cũng xuất phát từ xứ mày đó. Sao dân mày kỳ quái vậy. Ông Trump ổng làm được viết bao việc nhưng tụi tao còn kiện ổng tùm lum ra đó, chửi ổng xịt khói luôn, còn xứ mày sao cứ xây dựng xhcn bỏ qua giai đoạn phát triển tư bản gì mà đói quài, đi đâu cũng thấy ăn trộm, ăn cắp từ cái quần lót trở đi. Vậy mà sao cứ để tụi nó làm từ năm này qua năm nọ, từ thập niên này qua thập niên nọ, hơn nữa thế kỷ ăn xin với nhờ viện trợ mà tới giờ vẫ còn xin là sao vậy. Chắc nghi ngờ chắc chưa phát triển hoàn thiện thành con người quá. Đang trong giao đoạn phát triển thành con người văn minh, cho nên muốn nghiên cứ các giai đoạn phát triển loài người thì có thể tới đó mà nghiên cứu. Không biết xứ này ăn cái gì nữa. Đúng là you are what you eat. Chích chút cho phê đó mà. 

Thứ Sáu, 6 tháng 12, 2019

Lại sạch dơ

Mấy đứa nhỏ kia ở nhà hàng xóm thay vì bước thêm mấy bước đem rác vứt vô thùng rác thì quăng ngay ở gốc cây, cho nên tự nhiên ở đâu lòi ra 1 đống chuột thấy gớm gì đâu. Nó chạy lung tung vô nhà ta nữa mới kinh dị. Thiệt tình chẳng biết làm gì luôn. Ngày xưa, thời ba má, người ta trước khi cưới dâu thì tìm cách nào đó để có thể bước vô vô nhà bếp để coi đàn bà con gái ở trong nhà đó ăn ở ra sao. Má ăn ở gọn gàng sạch sẽ thì khả năng cao là con cái ăn ở sạch sẽ. Giờ nhiều nhà không nấu ăn nữa luôn, nước thì mua thùng nước về uống cho nên chắc cũng không có nhà bếp luôn. Cho nên thằng nào kỹ tính muốn coi người yêu ra sao mà tìm cách đi vô bếp, vô toilet cũng khó mà vô, vì có bếp đâu mà vô coi.  Nói cái vụ ăn uống bên ngoài. Nhớ chuyện kia. Người kia đi chào hàng mấy thiết bị vệ sinh sensor rồi than thở. Vô toilet của quán ăn, nhà hàng, quán café thấy hôi rình và dơ dáy nhưng giới thiệu hàng thì người ta không chịu mua, kêu là mua hàng bình thường, hàng hiệu bình thường rẻ hơn nhiều, giá đó, giá đó, chớ không cần sensor. Người ta có quên xả nước thì kệ nó, cuối ngày có người dọn mà. Còn nếu chịu không được chắc nín luôn quá. Ta nói là làm gì có hàng hiệu giá đó, hàng giả đó. Giờ bán hàng giả đầy nhóc vì bán lời gấp mấy bán hàng thiệt, mà người xài thì 10 người chắc gì tới 8 người biết hàng giả nói chi 5 người. Ta nói chị vô quán ăn, uống mà nếu không bước chân vô toilet thì thôi, chớ bước chân vô toilet mà thấy dơ thì không bao giờ bước chân vô đó nữa, trả tiền ăn chớ đâu có đi ăn chực thì thiếu gì chỗ ăn. Người khó chịu, dễ ghét lắm mà. Vì toilet dơ chứng tỏ người ta không cảm nhận độ sạch dơ là như thế nào thì có thể khẳng định đồ ăn, thức uống họ khó mà sạch sẽ được. chắc luôn. Hơn nữa, người ta trả tiền vô ăn mà coi người ta không hơn con chó, con mèo nhà nó, cái chỗ người ta đi toilet dơ ình có khác gì coi khinh, kiểu mày hạ đẳng không xứng đáng để sử dụng toilet sạch sẽ, mắc mớ gì đút đầu vô ăn uống. Về nhà tự nấu lấy. Vậy mà người ta vô ăn uống ầm ầm thấy kính nể luôn. Người đó nói ừ, nghĩ lại em thấy mình cũng vậy, có khi vô quán café thấy cái ly dơ ình giống như không rửa mà chỉ đổ nước tráng sơ, lúc đầu thấy ghê, sau một hồi cũng thấy quen mà người ta uống đông lắm. Ta cười, vậy nên nếu người ta kêu ăn ở dơ dáy thì đừng có tự ái nghen.

Thứ Tư, 4 tháng 12, 2019

Khôi hài thiêt

Thấy quảng cáo thuốc giảm cân. Nghĩ lung tung thấy mắc cười gì đâu. Người ta nốc vô bụng cho lắm rồi tìm cách xổ ra cho khỏi mập. Người ta còn kêu, ăn cái này bổ lắm nè, uống cái kia bổ lắm nè, rồi hàng tuần uống cái gì đó để xổ bớt. Thích ăn mà ít vận động thì ăn ba cái rau rác rơm rạ gì đó mà ít dưỡng chất để ăn bao nhiêu ra bấy nhiêu để khỏi mập, chớ mắc gì mà cứ cái này bổ với cái kia bổ rồi lại phải mắc công tìm mọi cách để xổ ra. Nhưng tại vì người ta cho rằng ăn mấy cái đó mới bổ dưỡng là nhà giàu, mới sang trọng quý phái còn ba cái rau rác là mấy cái thứ rẻ tiền không đáng để nhà giàu ăn. Khi nào cần thì ăn bổ dưỡng, không cần thì thì cần ăn để có cái cho dạ dày co bóp chớ. Con người ta tự làm khổ mình.

Nói tầm bậy tầm bạ

Thiệt ta không hiểu người ta nghĩ gì khi bỏ thêm vi lượng vào sữa học đường để bán cho trẻ con. Giống như mấy ông bà già hay nói, đến cức con nít cũng ăn luôn. Đừng nói bậy bạ là bỏ thêm ba cái đó để tăng giá cho hợp lý. Đã nói là vi thì dĩ nhiên phải là rất ít rồi, mà còn ráng bỏ thêm đại trà vào sữa để mọi trẻ con đều uống cái đó thì chắc lương tâm bị chó gặm hết trơn. Nhớ tới cái muối iode, thấy bán muối iode nhan nhản, muốn kiếm muối thường thì phải mua muối hột hay một số tiệm tạp phẩm hay trong chợ mới có muối hầm/rang. Chắc đám khỉ đột hồi xưa ở trong rừng nên nghĩ ai cũng cần iode. Dân xứ này toàn là ngu quá nên phải ăn iode cho hết ngu đó mà. Nhớ cô kia nói, em đi chữa bịnh thấy thằng kia ở Nha trang miền biển mà cũng bị bịnh bướu cố, giáp trạng gì đó. Ta kêu, ai biểu uống nước biển chưa đủ mà còn nốc vô  bụng muối iode thì không bịnh mới là lạ. Nó thắc mắc không hiểu. Ta giải thích cái thứ gì thừa cũng không tốt chứ không chỉ thiếu mới không tốt. Đã nói là vi lượng mà tống vô người nhiều thì nó thành đa lượng mất tiêu rồi, còn đâu vi lượng. 

Thứ Bảy, 30 tháng 11, 2019

Cái gì cũng tính lời lỗ hết

Chị kia về hưu, ta nói giờ không đi làm, ăn đâu có bao nhiêu, đi chơi đi. Thì nghe chị nói là mấy cái hiếu hỉ nhiều khi không đủ, đám cưới thì 300k, 500k, hay 1m tùy mức độ, nhiều khi lương hưu không đủ nữa. Ta cười dẹp nói đi, cái nào đáng đi thì đi, không thì thôi đi chi, chửi xong rồi cũng thôi chớ ai rảnh đâu nói quài, em ghét nhất là đám cưới mời tùm lum tà la. Người có quan hệ rộng thì thân thiết nhất cũng 2 đến 300 là nhiều lắm, còn bình thường cỡ 100, ít thì vài ba chục người, chớ mời chi lắm vậy. Đám cưới xong rồi còn kêu lời với lỗ nữa chớ. Thấy sợ luôn. Chị kêu có cái không đi thì cũng kỳ  vì con mình người at đi giờ mình phải đi chớ. Nếu mình mời nó không đi thì nó mời mình cũng không đi cho bỏ ghét. Khôi hài thiệt. Đám cưới mà khi người ta mời thì thấy mừng lo mà chẩun bị đi chớ đám cưới mà mời không đi cũng kỳ thì đúng là khổ thiệt. Nhớ đứa bạn hồi đi học, mời đám cưới con của nó. Đáng lẽ mời thì báo luôn là bạn nào đi được thì báo giùm để đặt xe và đặt phòng, chớ ở xa lắc mà mời khơi khơi thì chẳng chu đáo chút nào, chưa nói là nếu được thì đặt vé máy bay để đỡ tốn thời gian cho người ta, đâu phải ai cũng rảnh, chắc sợ đặt xe với đặt phòng thì lỗ. Nó nghe vậy chắc chửi ta nát óc luôn, hehe. Chỉ có ta khùng mới nghĩ tới chuyện chu đáo hay không chu đáo, chớ thiên hạ thì nghĩ là lời hay lỗ. Thiệt tình vào thời gian đó thì ta bận nên có cắt ta ra làm 8 thì ta không thể nào đi được cho nên có chu đáo hay không chu đáo cũng chẳng liên quan tới ta. Ta chỉ buồn cười cái kiểu VNmese. 

Nói tầm bậy tầm bạ

Hổm rày cái vụ tên đường nhặng xị lên gì đó, người thì kêu là nên đặt, người thì kêu là không nên đặt. Rồi phân với tích nghe thấy mắc mệt tai luôn. Xứ này đảng thích cái gì thì đảng quyết cái đó chớ phân với tích, khoa với học, đạo với đức chẳng là cái gì hết. Cứ cái gì mà giữ vững quyền lợi độc tôn của đảng và đảng viên ( tất nhiên rồi) là duyệt hết, còn khoa với học, logic với phi logic chẳng là cái gì đâu. Bao nhiêu cái tên đường đặt lùm lum tà la ra đó, sao chẳng thấy ai ngứa miệng hỏi đảng tại sao đặt tên đó. chắc hỏi sợ không dưng bị quýnh thì lại oan. Người ta nói là không phải mình ổng làm ra tiếng Việt mà ổng chỉ có công lớn sau này rồi kêu là vậy thì không được. Sao thiên hạ chỉ biết Colombus tìm ra châu Mỹ mà tên ổng chỉ là cho 1 nước ở châu Mỹ, mà châu Mỹ lại có tên là America đặt theo tên của Amerigo Vespucci. Còn ông này là ai thì tự biết lấy. Người ta còn kêu là chữ Việt là mấy ổng làm ra để nô dịch VN, chớ xài chữ Hán với chữ Nôm là loại chữ chế từ chữ Hán ra mới là thuần việt gì đó, hóa ra thuần Việt là từ China qua há. China sướng ghê ta, nguồn gốc thuần VN là từ China đó mà, vậy mà cứ cãi là China xâm lược VN cái gì. Qua Cuba coi người ta nói tiếng gì đi, tiếng Tây ban nha đó, qua Argentina coi thử người ta nói tiếng gì, tiếng Tây ban nha đó, còn Comlombia dĩ nhiên tiếng Tây ban nha rồi, còn Brazil là tiếng Bồ đào nha... một đống nước ở Nam Mỹ chủ yếu dùng Tiếng tây ban nha và Bồ đào nha, cũng như một đống nước ở châu Phi dùng tiếng Pháp đó. Mỹ dùng tiếng Anh, Canada dùng tiếng Pháp và tiếng Anh. Lận lưng tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Tâu ban nha và tiếng Bồ đào nha thì coi như đi thong dong cả châu Mỹ không sợ bị lạc. Kiểu này bữa nào phải học tiếng Bồ đào nha quá, hehe. Vậy thì người VN còn nói tiếng Việt, và họ làm ra tiếng Việt theo kiểu tượng thanh chớ không làm mất béng tiếng Việt mà phải xài mấy thứ tiếng như châu Mỹ mà nô dịch cái gì. Hỏi mấy xứ đó có bị nô dịch hay không. Xứ này bị CS và China nô dịch thì có, nên cứ nhảy đổng lên la là Tây Âu xâm chiếm và nô dịch cái mắc dịch gì đó, thấy khùng gì đâu. Còn có phân tích gì nữa là chữ Nôm mỗi chữ là có nghĩa gì đó chớ chữ Viêt thì chỉ ghi cái phát ra từ miệng thôi chớ không có nghĩa, ví dụ như tiếng Hán chữ gia là nhà là gồm chữ miên mái nhà dưới là chữ thỉ là con heo, trong nhà ắt phải có heo, chớ không có heo thì chỉ là cái chòi, hehe. Giống như ở VN thì con trâu là đầu cơ nghiệp đó, chắc chữ nôm cái nhà là trên có mái nhà, dưới là chữ trâu. Vậy nên Chinese thích ăn thịt heo từ hồi xưa rồi đó chớ không phải mới bi giờ đâu, hehe. Còn chữ Việt do mấy ông tây làm ra nói là nhà, viết là nhà, đọc lên cũng là nhà. Đại khái vậy đó. Dễ vậy mà không ưng cứ ưng cái gì đâu. Khùng thiệt. Giờ mấy ông China muốn bịa ra 1 chữ nào thì cũng mắc mệt. Thiệt tình ta dùng điện thoại android type chữ China ta không biết type kiểu gì luôn, chọn kiểu gì cũng thấy có hạn chế, thấy ức chế gì đâu. Đó là ta chưa giỏi tiếng China như Chinese, lỡ họ muốn bịa ra cái gì thì type kiểu gì. Thấy bó tay luôn. Ví dụ muốn gọi người yêu bằng từ đặc biệt gì đó mà thiên hạ có căng mắt ra đọc cũng chẳng hiểu thì viết kiểu gì? Hehe, người kia thông minh quá nên biết rồi chớ. Đó là cái cản trở rất lớn cho thế hệ sau này dùng chữ China. Rất hạnh phúc là được có chữ Việt mà không biết ơn mà còn chửi om sòm lên. Đúng là đầu óc nô lệ. Người ta làm ra chữ đó nhằm mục đích gì kệ tía người ta, miễn mình dùng mang lợi cho mình la tốt rồi. Giống như nó mang súng định bắn mình mà mình giỏi cướp được súng nó bắn nó chết cha luôn thì không phải chỉ tốt mà còn quá tốt. Mấy ổng nên đi học lập trình để hiểu là chữ viết chỉ giống như là cái xe để truyền tải những cái người ta nói, người ta nghĩ cho nên càng đơn giản, càng dễ hiểu, dễ nhớ, càng chính xác, không gây nhầm lẫn thì càng tốt chớ ba cái ngữ nghĩa khi viết chữ chỉ làm rắc rối cho người ta thêm. Trong trường hợp như vậy thì tiếng Anh đúng là tốt nhất, cho nên giờ tiếng anh phổ biến cũng không có gì lạ. 

Thứ Sáu, 29 tháng 11, 2019

Nói linh tinh

Hổm rày thịt heo lên giá, nghe ai cũng rên nên ta mới biết, chớ ta ít ăn thịt heo lắm mà. ta chỉ ăn cá, chủ yếu là cá biển. Mà thích mấy loại cá linh tinh mà người ta ít ăn nên rẻ tiền. Chớ cá thu, cá bớp... ăn mấy miếng là ớn. Trái cây cũng thích ăn mấy đồ linh tinh, cóc ổi me xoài chớ chẳng ham ba cái đồ tây, vì nó ngọt hay lợ lợ ăn chút là ớn. mấy thứ trái cây tây ta chỉ thích ăn mỗi táo xanh thôi vì nó chua, hehe. Ngọt thì chỉ thích mỗi chuối. Kỳ cục vậy đó, có chịu nổi không nè. Nói chung nuôi ta ít tốn, hehe. Đó là sống ở đây chớ sống ở tây thì nuôi ta chắc tốn bạo vì mấy cái ta thích ở xứ đó chắc mắc. Cho nên ta đâu biết thịt heo giá cao hay thấp sao đâu. Hồi xưa đi siêu thị chỉ hay mua chân giò rút xương về kho, má thích ăn loại thịt đó mà. Nhưng mà thịt đó cũng ngon chớ bộ. Ta kể cho mấy người, rốt cuộc người ta cũng xúm vô mua thịt đó cho nên giờ đi siêu thị ít khi thấy còn thịt đó, 1 con heo có 4 cái chân chớ đâu có tới 8 cái chân đâu. Thỉnh thoảng muốn làm món gì đó thì mới mua thịt cho phù hợp. Nhiều khi mấy tháng không ăn thịt heo luôn cũng được chớ một tuần, 10 ngày mà không ăn cá là thấy thèm rồi. Ta thiệt chẳng giống ai. Cứ rau với cá ăn quanh năm suốt tháng cũng được. Mấy người kể thịt heo mắc rồi ca thán gì đó. Ta kêu mắc thì ăn thịt bò, họ kêu thịt biò còn mắc hơn thịt heo, hehe. Ta kêu ăn thịt gà, thịt vịt, hay ăn cá, cá rẻ mà lại tốt cho sức khỏe nữa mà. Thì nghe kêu không thích, rồi đổ thừa con cái không ăn gì đó. Vậy thì ráng bỏ tiền ra mua mà ăn, có mỗi cái miệng mà cũng không khiển được thì khiển được cái gì. Còn mấy đứa nhỏ không ăn thì kệ nó, để coi thử ai cương hơn ai, hehe. 

Thứ Ba, 26 tháng 11, 2019

Nói tầm bậy

Ông kia nói với con mày tao rồi cho con nói mày tao với ổng, thiên hạ chửi ổng quá xá. Buồn cười thiệt. Dĩ nhiên hồi xưa ở miền trong này người ta nói tao mày với nhau là bình thường tuy nhiên bậc nhỏ cũng không xưng hô với bậc lớn là tao mày. Từ khi có đảng dạy dỗ thì người ta thấy xưng hô tao mày nó giống như vô học, gớm ghiết gì đó phải xưng đồng chí mới có học, thấy mắc ói thiệt. Ngay cả mấy đứa cháu của ta, hỏi nó nói chuyện với bạn bè là gì thì nó kêu là cậu tớ, hay là bạn mình chớ không kêu tao mày, chắc được giáo dục là kêu tao mày cảm thấy giống đầu đường xó chợ, ta suýt chút sặc phun cơm ra khỏi miệng luôn, hehe. Cậu tớ có khác quái gì với tao mày đâu, chẳng qua đảng bắc kỳ hóa toàn dân này cho nên người ta thấy cậu tớ là hay ho, còn tao mày là giống giang hồ gì đó. Người ta bị đảng hóa, bắc kỳ hóa hết sạch luôn rồi mà người ta tưởng mình ngon. Kiểu như học tiếng China, coi mấy giáo trình HSK gì đó cứ có er er riết người ta tưởng nói tiếng China là phải cong cái lưỡi lên mới đúng tiếng China. tại ta học tùm lum chỗ, hổm rày mới lò mò coi thử theo HSK là ta học tới chừng nào nên mới thấy một đống er đó. Nói tiếp chuyện tao mày. Em ta có khi ta cũng kêu tao mày, má ta cũng đôi khi vui miệng cũng kêu con cái là tao mày đó nhưng con cái cấm có đứa nào xưng hô với má là tao mày, hehe. Chỉ là 1 phép gán thôi mà, nói riết thành quen thôi mà. Giống như con cái kêu ba má tiếng Pháp là tu và ba má cũng kêu con cái như vậy, nhưng người ta nói với người lớn tuổi khác là vous, tiếng Tây ban nha cũng vậy, ba má và con cái xưng hô qua lại cứ kêu là yo với tú nhưng người lớn xa lạ thì kêu là usted. Nghĩa là người ta phân biệt thân thiết hay không thân thiết để mà có thế bỏ qua thứ bậc hay không. Còn tiếng anh thì cứ i với you cho mau thấy khỏi lằng nhằng formal với informal, thân thiết với xa lạ chi cho mệt. Nghĩa là cứ đối diện với i là you còn kẻ thứ 3 không rõ thì mới phân biệt đực hay cái, còn nếu không biết thì cho luôn là đực, khỏi cãi nhau chi cho mệt. Tiếng China không biết người ta nói sao, ta đi China ta cứ wo với ni mà kêu, chưa nghe chửi bao giờ, hehe. Bữa nào hỏi thăm thử kêu theo kiểu gì. Tiếng Việt không chỉ rắc rối mà còn làm phân biệt rõ thứ bậc, nên phần nào nó cản trở sự suy nghĩ vượt rào, kiểu out of the box đó. Vậy muốn thử thì thay vì tao với mày thì gán cho nó cái từ gì đó, ví dụ ngôi thứ 1 là tata toto gì đó, ngôi thứ 2 là mama momo chẳng hạn, chớ kêu tao may hay tao mi thì giống thế nào cũng bị chửi tè le cho mà coi, thiếu gì cách, rồi cứ vậy mà mần. Cái gì cũng có ra đời, sống rồi chết, vấn đề là sống bao lâu thôi, chữ nghĩa cũng vậy chớ cho nên mới kêu là sinh ngữ, sau này đảng bắt kêu là ngôn ngữ ngoại ngữ, chẳng có cái gì sống mãi, chỉ có loại thần kinh mới cho người ta sống mãi.  

Thứ Hai, 25 tháng 11, 2019

Lảm nhảm nữa nè

Coi cái bài báo này, nhớ chuyện kia thấy mắc cười. Hồi lâu đi nước nào đó quên mất rồi, dĩ nhiên nước phát triển,  một bữa sáng ở nhà ăn của khách sạn, thấy 1 đoàn Chinese đi ăn sáng buffet. Chắc được dạy là phải xếp hàng cho nên họ cũng xếp hàng. Nhưng cái buồn cười là là họ xếp 1 hàng dài song song với dãy bàn để đồ ăn, cho nên chắn hết tất cả lối vào chỗ lấy đồ ăn, ngay cả những chỗ để món mà họ không ăn họ cũng nhứt quyết không cho ai xông vô lấy đồ ăn. Chắc họ đang nghĩ là họ văn minh lịch sự không thua ai. Thấy mắc cười gì đâu. Dĩ nhiên ta chẳng việc gì phải chờ họ, ta ăn tráng miệng trước, trước sau gì cũng vô bụng mà, hehe. Không biết có đứa nào chưa từng ăn buffet không, nếu mà lỡ nó bắt chước ta thì hơi bị tội nghiệp, hehe. VN cũng chẳng khá hơn đâu chẳng qua VNmese nghèo hơn và dân ít hơn nên không đập vô mắt thiên hạ, chớ VN chỉ cần dân số tăng gấp đôi gấp ba, giàu hơn xíu thì ba cái khoản như vậy nổi tiếng không kém China đâu. Cái cần là dạy đạo đức, dạy tấm lòng từ hồi nhỏ mà người ta quên mất không dạy, hay người ta cũng có đâu mà biết dạy hay là xã hội có đâu mà người ta biết cái đó là cái gì thì không dạy mà chỉ dạy ba cái kỹ năng lớt phớt thì khi hành xử mới biết thế nào là phong độ là nhứt thời còn đẳng cấp là mãi mãi, hehe. 
Hồi lâu kia, chị kia nói ta đi coi chỗ nào bán chờ neo thì kêu chị chị mua mấy chai nước hoa. Tới khi ta đang đứng nhìn chỗ đó chị thấy kêu là đây nè, sao em không kêu chị. Ta giật thót mình sực tỉnh vì khi nhìn thấy chữ Chanel là ta đọc theo tiếng Pháp nên quên mất tiêu cái vụ Chờ neo của chị. Khi chị kêu thì ta mới tỉnh mộng, hehe. Cô kia kêu là em mua chai này 100 miu, ta nghồi 1 lúc mới định thần là miu là cái gì.

Thứ Sáu, 22 tháng 11, 2019

Lảm nhảm

Thấy biểu tình ở Hongkong, coi trên mạng thấy VNmese cãi nhau loạn xạ, ai cũng cho mình đúng. Mỗi người ở góc nhìn khác nhau nên thấy vấn để khác nhau đó mà. Thế giới đủ hạng người đó mà khác nhau là nó tụ tập với nhau ở những nhóm kah1c nhau thôi. Những kẻ khùng khùng thích chơi với kẻ khùng, những kẻ điếm thích những kẻ ngây thơ để dễ lừa. Nhớ có lần kia, lâu lắm rồi, coi bài báo gì về kinh tế ở báo nào đó của nước ngoài, bằng tiếng Anh, dĩ nhiên rồi. Thấy dưới bài báo có mấy cái comment gì đó, bằng tiếng Anh, dĩ nhiên rồi. Vì ta thấy mấy cái comment buồn cười vì ngớ ngẫn đến nỗi thấy khùng khùng nên ta mới coi. Có cái còm kia, cãi qua cãi lại gì đó rốt cuộc cậu gì kia nhìn thấy đám cãi qua cãi lại chán quá nên nhảy vào phán cho 1 câu he is VNmese, rồi hết phim chớ cãi gì nữa. Ý là nói là nó là người VN đó mà, mày cãi chi cho mắc công vậy hả? Dĩ nhiên đó là kỳ thị nhưng mà biết sao được. Giống như gắn cái marque, nhìn vô là biết hàng loại gì rồi mà mua thì chịu chớ chửi gì nữa. Cho dù ta thấy nó nói đúng nhưng thấy nhục gì đâu. Người xưa dạy rồi khôn nói không lại dại chẳng qua lời. Nhớ chuyện khác, có lần người kia nói huyên thuyên một hồi, ta nghe nói cho đã rồi ta hỏi bộ nói láo nhiều vậy không mỏi miệng hả? Câu hỏi đúng là xóc óc chỉ muốn quýnh nhau thôi. Người đó hỏi sao kêu nói xạo. Ta cười không có xạo thì nói láo chớ bộ nói gì, rồi ta hỏi tiếp về vấn đề đó. Khi mà gặp cán bộ nói bậy bạ hay những kẻ nói xằng thì tốt nhất hỏi chứ đừng nên giảng dạy họ cái gì, dạy miễn phí không cám ơn còn bị quýnh nữa bi giờ. Còn hỏi thì họ trả lời rồi hỏi tiếp một hồi là họ tự trói chính họ và họ cũng sẽ biết là những cái họ nói là xằng bậy đó mà Nói bậy hay nói càn thì giải thích kiểu gì cũng không xong vì họ cứ mãi bám vô cái đó. Hỏi mấy câu rồu thấy bí nên nói là cán bộ này cán bộ kia nói vậy đó, chớ bộ em kêu ông này ông kia nói sai hả, hehe. Ta mắc cười kêu là em đâu cần biết thằng cha con mẹ nào nói gì, nó tên gì, chức gì thì kệ tía nó đi, em chỉ quan tâm là nó nói đúng hay sai thôi. Ông Trump kia ổng có nói thì cũng coi thử ổng nói có đúng hay không chớ không cứ ổng mở miệng là tin á, cho dù ổng có là tổng thống của thế giới đi chẳng nữa thì kệ ổng nói chi ba cái đám ruồi bu kiến đậu kia. Bộ cán bộ kêu shit thơm thì bốc lấy mà ăn hả? Cán bộ kêu shit thơm thì nhét shit vô miệng cán bộ ngay, mày ăn thử coi có sao không rồi tuần sau ông ăn. Cán bộ nói gì thì hỏi cán bộ làm đi rồi mới tin. 

Nô lệ

Ở Hongkong người ta đi biểu tình đòi dân chủ, ở Pháp đòi giảm giá xăng, đòi hỗ trợ cho nông dân, đòi tăng lương, bảo vệ môi trường..., ở VN thì biểu tình chống China, chống xả thải dơ dáy gì đó và chống cán bộ giúp bọn cướp đất dân, ở Mỹ thì biểu tình đòi chống phân biệt màu da, chống kỳ thị giới tính... Tóm lại là người ta đòi cái người ta muốn có, đòi cái người ta lẽ ra phải có nhưng giờ mới phát hiện thấy bị cướp mất nên nhảy lên đòi cho bằng được. Cho nên nhìn vô những cái người dân có và không có, những cái mà người đi biểu tình đòi hỏi thì có thể thấy ở mức độ nào cái nội tình trong xã hội đó chớ cần gì phải nghe chính phủ mấy xứ đó nói gì cho mắc công. Ở Tây Âu người ta đâu có rảnh để đi biểu tình đòi dân chủ vì dân chủ là lẽ tự nhiên, người ta chỉ đòi mấy cái khác thôi. Ở Hongkong đòi dân chủ vì ở đó bị đang dần bị tướt đoạt dân chủ. VN không biểu tình đòi tăng lương, đòi giảm giá xăng như ở mấy nước văn minh, không biểu tình đòi dân chủ như ở Hongkong, không biểu tình đòi chống phân biệt kỳ thị màu da, giới tính như ở Mỹ mà chỉ biểu tình đòi chống cướp đất, đòi chống China. Không phải là người ta có dân chủ như Tây Âu, không phải người ta có giá xăng hợp lý, thu nhập hợp lý, công bằng, bình đẳng, bác ái gì đó , mà bởi người ta không phát hiện ra những cái lẽ ra người ta tự nhiên phải có nhưng đã bị cướp mất mà người ta cho rằng những cái không có đó là lẽ tự nhiên, là lẽ hợp lý. Đó là cái nhận thức của tầng lớp nô lệ, phải bám vào chủ nô để sống và chỉ mong được chủ nô đối tốt chớ không mong được là con người tự do. Đó cũng là nhận thức của những kẻ tự cho là chủ nô, cho rằng được sinh ra để chăn dắt kẻ khác chớ không nghĩ là đang tướt đoạt quyền tự do của kẻ khác. Dù chủ nô hay nô lệ, nhận thức đó chỉ cao hơn con vật 1 chút xíu, chớ cưa xứng với cái gọi là con người trong thế giới văn minh. 

Thứ Hai, 18 tháng 11, 2019

Nói lung tung

Hỏi là mày muốn mua mấy cuốn sách? Trả lời là mấy cuốn thôi. Hỏi tiếp là mấy cuốn là mấy cuốn nói rõ ràng đi chớ. Trả lời thì mấy cuốn cũng được. Cái đó dịch qua tiếng Anh, Pháp kiểu chơi chữ thì bó tay luôn. Dịch qua tiếng China thì được. Hóa ra VN và China suy nghĩ giống nhau thiệt. VNmese và Chinese sống gần nhau nên giống nhau nên thấy mấy cái xấu của nhau nên ghét nhau á, hehe. 

Chủ Nhật, 17 tháng 11, 2019

Đồ nhiều chuyện

Hổm rày cái vụ nước sạch nước dơ gì đó, rồi chó sủa kệ mẹ chó trâu bò cóc sợ ba con chó gì đó, thấy buồn cười. Hồi lâu nói chuyện với mấy người dân kỹ thuật trong nghề, họ nói nói chung nước xứ này đạt tiêu chuẩn, có thể uống được, còn nói riêng thì không biết nhưng vì hệ thống ống dẫn không ai dám đảm bảo cho nên không ai dám khẳng định là nước out put có thể uống được ngay từ vòi xả ra không cần qua bất kỳ 1 công đoạn nào nữa. Vậy cho nên không công ty cấp nước nào dám mở miệng kêu uống được hay không. Cho nên khi kêu nước uống được rồi mai mốt có thể không uống được tại cái ống dẫn nước, tại cái robinet thì khỏi cãi. Bữa nay coi được cái vụ nhà 4 người mua 3 vé hạng thương gia, thấy buồn cười cái thói khôn lỏi và bần tiện của quý sờ tộc xứ này. Nhà 4 người 2 người lớn 2 con nít  mua 3 vé hạng thương gia thì ai ngồi hạng thường. Tính toán hết rồi, thấy sợ luôn. Cho con nít ngồi 1 mình ở ghế hạng phổ thông thì chỉ có mẹ mìn mới làm vậy, còn cho thằng cha ngồi 1 mình ở ghế đó thì 1 mình mẹ coi không xuể nên cha giúp tiện thể có ghế trống ngồi luôn, ngồi xíu chớ mấy, có mòn ghế đâu. Cái bài này nhìn nửa con mắt cũng biết. Cho nên cô tiếp viên đuổi xuống là quá đúng, cổ là tiếp viên mà cổ xứng đáng dạy quý sờ tộc cho biết thế nào là ăn ở và cư xử đúng kiểu quý sờ tộc. 

Nói linh tinh

Thấy cái ông thấy cán bộ tu ở chùa gì kia chết rồi người ta nói rùm beng gì đó, nhớ tới ông tướng nướng quân kia. Tại 2 ông giống chóc nhau nên mới nhớ, xua người ta đi theo, sống chết mặc bay, để leo lên rồi tới lúc nào đó lại kêu là bách nhẫn thái gia hòa ~ nhà có 100 cái nhẫn vàng thế nào cũng hòa hảo, tiếng hán của ta đó. Không hề hối tiếc và chịu ttách nhiệm cho những hành vi mình gây ra. Thấy muốn nổi da gà luôn. Xã hội nàt là vậy mà, kiếm đủ mọi cách để đạt danh lợi từ lòng tin đến đức tin và đó là chuẩn mực của xã hội này. Cho nên phải tỉnh táo gấp trăm lần so với khi sống ở những nơi mà chuẩn mực bình thường thì mới không bị ma quỷ cám dỗ.

Thứ Năm, 14 tháng 11, 2019

Nói linh tinh

Đứa cháu học đại học, nó đi làm thêm. Nghe kể làm được đâu mấy buổi rồi nghỉ. ta hỏi thăm rồi chỉ mấy đường. Ta nói công việc chỗ nào cũng có, cái quan trọng là mình phải có đủ khả năng và phẩm chất để có thể làm công việc đó, chẳng ai ban đầu có kinh nghiệm hết, khác nhau là họ sẵn sàng để học hỏi và sửa chữa để tiến bộ hay không, nên đừng có lo lắng quá, lúc đó có thể làm những việc mình thích, và điều quan trọng nhứt là chọn ông bà chủ để làm việc. Ông bà chủ có hiểu biết và thương nhân viên là tốt nhất, tiền ít hơn chỗ khác 1 chút cũng được. Ông bà chủ đã tốt thì không bao giờ ép người làm chẳng qua có khi trong thời kỳ khó khăn trong kinh doanh nên có thể cho lương ít 1 chút nhưng vẫn ở mức thoả đáng. Còn nếu ông bà chủ tốt mà lương thưởng tốt thì đó là 1 diễm phúc.  Giống như mua hàng đó, hàng chỗ nào cũng có bán nhưng mua hàng là mua người người bán hàng chớ không mua hàng, cho nên người bán hàng giỏi là người bán phẩm chất của mình chớ không bán hàng, nhất là ở những nơi mà hàng gian, hàng giả đầy nhóc và chuyện bảo vệ cho những người sản xuất và bán hàng chân chính gần như bị bỏ mặt, họ tự xoay sở lấy thì chuyện mua người bán hàng chớ không mua hàng là điều cần chú ý. Lần sau nó xin làm chỗ kia, gặp thì hỏi thăm làm việc ra sao, nó liền kể ngay là ông chủ tốt lắm, ông chủ ăn cơm chung cùng với tụi cháu luôn, khi có những việc khó xử với khách thì ông chủ liền ra tay luôn, rồi mới kể mấy việc khác.  

Thứ Tư, 13 tháng 11, 2019

nói lung tung

Lâu lâu coi mấy phim trên ti vi, khi nấu cơm hay dọn dẹp nhà cửa, hay lúc ăn cơm, cho nện coi đoạn được đoạn mất, tập coi tập không coi, nhưng vì phim nhiều tập dễ hiểu mà nên nhảy độp vô coi 1 đoạn cũng mang máng đoán ra nội dung. Thấy mấy phim cho mấy bà nội trợ quanh đi quẩn lại có cái motif là mấy cô muốn cưới được mấy chàng mà chàng đó không hề yêu cổ, cổ gài độ cho uống rượu say, rồi kêu là có bầu, rồi bắt cưới. Nói chung là mắn đẻ, bụp phát là có con liền chớ không phải đi vô hết bịnh viện này tới bịnh viện kia để kiếm đứa con. Hồi xưa lắc thì chưa có siêu âm, chưa có điện thoại chụp hình nên có nói có bầu là tin có bầu, sau này có siêu âm thì đi siêu âm, thiệt hay giả thì cổ biết. Rồi cưới, rồi thì té sẩy thai gì đó, hay đi ăn cướp con người khác, hay mua cũng được, hay là có bầu thiệt đẻ ra đứa con đi tìm cha thất lạc đâu đó. Dĩ nhiên cũng có cô có con thiệt nhưng phần lớn là kiểu kia để kịch tính hơn, chớ thiệt thì mau hết phim, hehe. Tóm lại là mấy thằng say xỉn bị gài cho đáng đời, ai biểu uống say bét nhè ra đó cho chừa. Tóm lại coi tập 5 biết tập 10 ra sao, hehe. Nhớ chuyện kia, hồi xưa lắc lúc đó siêu âm chưa thông dụng như bị giờ, có lần cô kia kể là định gài thằng kia có bầu để nó cưới. Ta hỏi mày có khùng không hả? Lỡ nó không cưới thì sao? Lỡ nó cưới rồi sau này hành hạ mày thì sao, coi khinh mày thì sao, lúc đó sống không bằng chết. Cổ kêu là sao cũng được. Ta buồn cười, vậy mày chẳng có yêu gì nó hết, mày chỉ muốn chiếm hữu nó giống như sắm cái áo, cái quần thôi, yêu gì kỳ vậy. Yêu nó ít nhứt mày biết nó thích cái gì chớ, cái tối thiểu là có thích mày không mà mày không biết thì mày còn biết nó thích gì nữa hả. Nói chung là tùy, sau này có chuyện gì thì đừng có tới nhà tao kể lể rồi khóc lóc, tao không rảnh để nghe. 

Thứ Ba, 12 tháng 11, 2019

Nói tầm bậy tầm bạ

Thấy mấy đứa nhỏ nhà bên cạnh quét rác trên vỉa hè rồi tấp một đống vô gốc cây trước nhà, nhìn thấy dơ dáy thiệt. đồ ăn thức uống tác rưởi tùm lum tấp 1 đống thấy mắc gớm.  Hồi trước có 1 đứa nhân viên của ta cũng  quét rác trên vỉa hè tấp 1 đống vô phía bên phải nhà, bữa kia tình cờ ta thấy nó tấp 1 đống vô mới biết, ta kêu là quét xuống đường chớ sao tấp đống vô góc cạnh nhà, sau lại có đứa khác quét nhà cũng tấp 1 đồng chỗ khác nhưng cũng ở góc cạnh nhà, ta lại phảii nhắc như vậy. Người dân trả tiền để công ty quét rác quét rác vủa hè và lòng đường, nhưng cán bộ quét rác thì hên xui, làm cái gì có liên quan tới nhà nước là cán bộ hết, cán bộ quét rác, cán bộ dọn toilet hya cán bộ tỉnh trưởng, sở trưởng đều là cán bộ như nhau. gặp đứa siêng năng thì quét sạch, đứa lười biếng thì quét cho có, đứa cà chớn thì canh mấy quán ăn vỉa hè khi có khách vô thì cầm chổi tới quét để người bán hàng phải biết ý cho tiền để mai quét sớm hơn khỏi dăng bụi dô khách. Cho nên nếu đúng là tiền trao cháo múc thì người ta đóng tiền thì cán bộ phải quét nhưng cán bộ quét rác không quét vỉa hè sạch thì người dân tự quét lấy, chớ cán bộ lãnh đạo của cán bộ quét rác không rảnh để đi kiểm tra ba cái đó. Vậy cho nên quét từ vỉa hè quét ra lòng đường là giúp cán bộ quét rác chớ không phải xả rác. Thiên hạ chí cần nhìn kiểu ở sạch dơ là biết kiểu của người ta rồi, cần gì pahỉ nói này nói nọ.

Thứ Hai, 11 tháng 11, 2019

Buồn cười

Coi cái bài kia tiếng Anh nhớ đứa cháu, hồi nhỏ nó nói là cháu hay lộn giữa kitchen với chicken. Ta hói muốn dì dạy sao cho nhớ không. Nó gật đầu, ta chỉ là khi đọc chicken là nhớ chic chic, chiếp chiếp là tiếng con gà con kêu đó, thì tự nhiên tiếng kia là kitchen, dễ hông nè. Nó cười, cháu nhớ rồi. lâu lâu gặp nó, đang nói chuyện tự dưng ta hỏi thịt gà tiếng anh là gì nó nói liền là chicken, hehe. 

Chủ Nhật, 10 tháng 11, 2019

Tò mò

Cuộc họp báo với Günter Schabowski trong Sở Báo chí/Trung tâm Báo chí Quốc tế trên đường Mohren (Mohrenstraße) số 38 tại Đông Berlin (hiện nay là một phần của Bộ Tư pháp Liên bang) được truyền hình trực tiếp và được nhiều người theo dõi, và chính là ngòi nổ mở cửa bức tường. Vào cuối cuộc họp báo vào lúc 18 giờ 57, gần như là việc phụ, Schabowski đọc từ tờ giấy được đưa cho ông bản dự thảo dành cho Hội đồng Bộ trưởng:
"Có thể làm đơn xin du lịch cá nhân ra nước ngoài mà không cần có điều kiện như lý do xuất ngoại hay quan hệ họ hàng. Giấy phép sẽ được cấp trong thời hạn ngắn. Các ban phòng có thẩm quyền về hộ chiếu và khai báo cư trú của các cơ quan Công an Nhân dân cấp huyện trong nước Đông Đức có thể nhanh chóng cấp giấy thông hành ra nước ngoài thường xuyên theo như chỉ thị. Có thể liên tục ra nước ngoài tại tất cả các cửa khẩu biên giới giữa nước Đông Đức và Tây Đức."
"Khi nào? Ngay lập tức?"

Tại một cổng trên cầu Bösebrücke, người dân phía Đông được chào đón khi qua bên phía Tây, 10 tháng 11 năm 1989

Người dân hai miền Đông-Tây, náo nức đợi chờ cổng chính thức mở cửa. Hình chụp ngày 1 tháng 12 năm 1989
Một nhà báo, Peter Brinkmann phóng viên thường trực của báo Bild tại Đông Đức, hỏi.
Schabowski (lục lọi trong chồng giấy tờ của ông):
"Theo như tôi biết – thì ngay lập tức, không chậm trễ".
(Trích dẫn theo Hans-Hermann Hertle, Katrin Elsner trong quyển "Mein 9. November", Nhà xuất bản Nicolai, Berlin,1999)
Dựa trên thông tin từ các đài truyền thanh và truyền hình của Tây Đức và Tây Berlin dưới tựa đề được diễn giải một cách sai lầm là "Bức tường đã mở!" hằng ngàn người dân Đông Berlin đã kéo đến các cửa khẩu và yêu cầu mở cổng. Vào thời điểm này, không những lực lượng biên phòng mà ngay cả các đơn vị kiểm tra hộ chiếu chịu trách nhiệm về thủ tục thuộc Bộ An ninh Quốc gia cũng hoàn toàn không được thông báo gì về vấn đề này. Dưới áp lực của số đông quần chúng, ngay sau 23 giờ, cửa khẩu biên giới tại đường Bornholm (Bornholmer Straße) ở Berlin được mở đầu tiên mà không có lệnh hay chỉ đạo cụ thể, sau đấy là các cửa khẩu khác trong thành phố Berlin cũng như tại biên giới nội địa Đức. Ngay tối khuya đó, nhiều người đã theo dõi việc mở các cửa khẩu biên giới qua truyền hình và một phần đã bắt đầu ra đi. "Cơn bão" bắt đầu vào sáng ngày hôm sau, ngày 10 tháng 11 năm 1989, vì rất nhiều người vẫn còn đang ngủ khi biên giới được mở vào giữa đêm khuya. Ngày 22 tháng 12 năm 1989, toàn bộ những cổng ngăn cách giữa bức tường được chính thức mở cửa.
*********
Rôi người dân Đông Đức thực thi ngay quyền của mình, đem búa ra đập vỡ bức tường ngay, hehe. 
Xứ kia, ta ráng coi lại hết hiến pháp ta không thấy dòng nào nói là chỉ có 1 đảng duy nhất được hoạt động mà chỉ có 1 điều là đảng CS là lực lượng lãnh đạo nhà nước và xã hội, thiếu mỗi cái lãnh đạo thiên nhiên luôn mà chẳng biết đảng đó từ đâu nhảy xổ vô rồi đòi lãnh đạo, hehe. Tại ta ngu si đần độn học đâu quên đó nên ta không biết đó mà.  Ta tò mò sao không thấy ai hỏi người lãnh đạo cao nhất là theo quy định của hiến pháp không thấy điều khoản nào nói về sự hoạt động của các đảng phái khác thì như vậy quyền thành lập và hoạt động các đảng đảng phái khác là điều hiển nhiên không có gì phải bàn cãi giống như đói thì ăn khát thì uống đó mà, kiểu như con người ta động vật bầy đàn nên có quyền tụ tập lại để thành lập bầy đàn là điều hiển nhiên từ bản năng của con người ta đó mà. Để coi thử họ trả lời ra sao. Mơ giữa ban ngày, hehe. Nếu họ trả lời đó là nhu cầu tự nhiên của các loại động vật bầy đàn thì xông ngay lên lập bầy đàn riêng, hehe. Cả vạn người xông lên lđể ập bầy đàn riêng thì sao ta. Chỉ e là dân xứ này không bằng dân Đức trên đầu thờ Khổng, trên vai thờ đảng nên không làm gì. 

Thứ Bảy, 9 tháng 11, 2019

Lảm nhảm

Tại sao phần nhiều những người ở cái gọi là tầng lớp trên ở những nước độc tài thường không có phong cách tốt,  chưa nói tới chữ xuất sắc? Người tự nhận là tầng lớp trên có thể là quan chức, có thể là nhà giàu chứ không nhứt thiết chỉ là quan chức. Dĩ nhiên không phải tất cả nhưng phần lớn là vậy cho nên có thể nói chung là vậy đi. Giống như ta là VNmese dù ta không ăn cắp, không lấy đồ ăn thừa so với nhuc cầu rồi bỏ mứa, không khạc nhổ lung tung, không chen lấn giành chỗ, không xả rác bậy bạ, không ăn nói ồn ào gây ảnh hưởng người khác... nhưng chỉ cần biết ta là Vmese thì thiên hạ người ta cũng có thể cảnh giác, đề phòng ta ngay, vì nhiều VNmese như vậy cho nên tạo thành bản chất rồi. Đó là bản tính tự bảo vệ mặc định ở mỗi một con người rồi mà, không thể trách người khác, mà phải chứng minh là ta khác những VNmese kia.
Bởi vì những cái họ có được như công danh, như của cải... không thường thủ đắc bằng sự công bằng mà bằng sự gian lận, dối trá cho nên hình thành tính cách của họ là ông cóc cần những cái khác chỉ cần gian lận là sống ngon ơ rồi. Người ta thường nói nhìn cái mặt thấy gian, nhìn cái mặt thấy đểu đểu, thấy hách dịch, thấy hống hách... hay nhìn mặt nó thấy khiêm nhường, thấy tốt bụmg. Chỉ cần nhìn qua mặt là thấy được phần nào. Còn thêm những hành động cụ thể càng chứng tỏ bản chất của họ. Dĩ nhiên không phải hoàn toàn tâm tính hiện ra ngoài mà có thể người ta tập luyện, có người luyện thành thục có thể đánh lừa mắt người khác nhưng phần lớn hành động của họ sẽ tố cáo bản chất họ không lúc này thì lúc khác. Nhưng nói chung những gì phát xuất từ trái tim của mình rồi cũng sẽ đi tới tim người khác. 

Bức tường

Ngày này 30 năm trước, những người không thức đêm ở Đông Đức mới biết được cái cảm giác tự do là như thế nào. Con người ta tự xây những bức tường để ngăn cản họ. Có người tự xây cho chính bản thân họ. Nhưng cũng có những người lại nhốt những người lân cận họ vào ngay chính bức tường mà họ đã xây lên để ngăn cản họ. Vì những lý do khác nhau nhưng căn nguyên của vấn đề là sự sợ hãi, sự bất lực của chính họ. Thay vì tự giải phóng mình khỏi nỗi sợ hãi, khỏi cảm giác bất lực thì họ lại xây bức tường để ngăn cản người khác nhìn thấy cái đó. Có người tự nhốt mình trong bức tường tự xây để mà gặm nhấm chính họ nhưng cũng có những người lại nhốt người khác cùng với mình vào chung bức tường đó để cùng gặm nhấm, và rồi họ lại hả hê vì có những người cùng bịnh với họ.
Cũng là một bức tường ngăn cách nhưng ở Đức người ta phá vỡ nó không bằng cách đổ máu, trong khi ở VN người ta dùng máu người để xô ngã bức tường đó và rồi nhân danh những cái gì gì đó vô nhân tính để biện minh, và ở Korea, South và North Korea vẫn còn bức tường mà không biết sẽ phà vỡ bằng cách nào, cho dù Kim Jong Un từng sống và học ở phương tây nơi cái nôi của dân chủ mà không biết có nhận thức được sự tự do là cái tự nhiên mà người ta được thượng đế ban tặng chớ không phải do bất cứ người nào cho phép. Nhưng con người là động vật xấu xa mà, cho nên có những người cướp đi tự do của người khác rồi tự thay mặc thượng đế để cho hay không cho tự do cho người khác. Vậy cho nên đôi khi phải giành lấy tự do là vậy. Freedom is not free. Vậy cho nên khi hiẻu được điều đó người ta mới biết Gorbachev vĩ đại như thế nào, và dân Đức nói chung vĩ đại như thế nào. 

Thứ Năm, 7 tháng 11, 2019

Nói linh tinh

Thấy cái vụ thằng nhóc kia bị nhà trường phạt vì anti BTS và nói bậy bạ gì đó, nhớ lại cái bài này viết từ lâu. Thiệt tình ta cũng không coi cậu bé viết gì ở trỏng tại vì không có nhu cầu để coi, mà cũng không đọc được thông tin trường trước đó đã làm gì với cậu bé chưa tỷ như khuyên bảo, chỉ dạy cho biết đã làm sai ra sao và thái độ của cậu bé như thế nào hay là không làm gì mà bụp cái phạt luôn, cho nên cũng không nói được gì về hình phạt của trường. Nếu mà trường có khuyên bảo rồi mà vẫn không thay đổi thì làm như vậy cũng có thể được vì lỡ mà gặp fan cuồng nó quýnh cho antifan bầm mắt luôn thì hơi mệt, và cũng để cho cậu bé biết là không được xúc phạm người khác nếu đúng như những gì báo nói là xúc phạm ban nhạc đó, không chỉ là vì lý do đạo đức mà còn có thể vì vi phạm pháp luật. Kiểu cái sảy nảy cái ung đó mà. Còn nếu không khuyên bảo mà bụp cái phạt luôn thì trường đó không dạy học sinh mà dạy giang hồ, đại ca giang hồ dạy đàn em giang hồ ra 1 đám giang hồ, khỏi ý kiến luôn.
Nói lan man. Cái ta thấy là tụi nhóc, thậm chí người lớn không chỉ đôi ba người mà cũng kha khá muốn ngủ qua 1 đêm là trở nên nổi tiếng. Cứ có tiếng không cần biết là tai tiếng hay nổi tiếng. Không làm kẻ xây đền thì làm kẻ đốt đền cho thiên hạ biết tay.  Làm người nổi tiếng mệt thí mồ nếu mà người ta có ý thức. Mỗi một bước chân, mỗi hơi thở đều có thể bị xoi mói, có khi chỉ cần sơ sẩy 1 chút là có thể từ trên đỉnh núi cao rớt thẳng xuống bùn với vận tốc âm thanh. Có đôi khi người thân họ cũng không được để yên nữa, trong khi người thân không được chuẩn bị hay rèn giũa để trở thành người của công chúng chịu nhiều áp lực như họ. Vậy cho nên họ lúc nào cũng như diễn viên múa ba lê đó, cứ phải đứng trên đầu ngón chân. Sướng gì vậy hở trời, vậy mà cũng ham làm người nổi tiếng, hehe. Chẳng qua họ có tài năng thì không cách này thì cách khác cũng nổi tiếng, giống như đã al2 phận viên ngọc thì dù lăn lóc ngoài bãi đất thì rồi cũng có lúc độ sáng của nó cũng phải lọt vô mắt ai đó, và để trở nên đẹp hơn, hữu dụng hơn thì phải bị mài dũa cắt gọt, hết góc cạnh này đến góc cạnh khác đó mà. 

Thứ Ba, 5 tháng 11, 2019

Bon chen

Coi báo đảng kia nói là việc người ta nhập cư lậu rồi chết gì đó lỗi là do chính sách nhập cư của Anh có nhiều vấn đề cần phải gỉai quyết. Rồi thấy dân mạng bàn tán nói tùm lum gì đó. Nói chung ta không care, miệng quan trôn trẻ mà.  Và rồi báo đảng lại phân tích này nọ, ta ráng coi nó biện bạch cái kiểu gì, kiểu là ráng nói là tao ăn cắp cái áo cưới để mặc cưới chồng chớ trong đời cưới chồng có 1 lần mà, rồi tao trả lại thôi, mượn đỡ mặc 1 xíu thôi mà, mày giàu mà mày keo vậy, người ta đói người ta cắp bánh mì đâu có ai phê phán nó đâu vì nó đói, nên tao thèm mặc áo cưới đẹp sao lại chửi tao. Thấy đầu óc hơi sao đó, tội nghiệp gì đâu. Đành rằng chuyện nhập cư lậu qua Anh nhiều, thậm chí khi người ta đã thong dong ở Pháp, Bỉ, Đức... mà người ta vẫn muốn nhập cư vào Anh thì đó là vấn đề ở chính sách nhập cư của Anh. Nhưng vấn đề là ai mở miệng nói câu đó kìa. Mỹ nói câu đó thì ok, Canada nói câu đó cũng OK, EU nói câu đó cũng ok luôn, còn VN không xứng đáng để mở miệng nói câu đó. Một chính quyền mà báo Newyork Times có đăng câu trích dẫn lời nói cửa miệng của VNmese If an electrical pole had legs it would go too thì chính quyền đó chịu trách nhiệm cao nhất. Đúng ra không có mặt mũi nào nhìn thiên hạ nữa vậy mà mở miệng đổ vấy này nọ. Kỳ lạ thiệt.  Thiên hạ chỉ có nước lắc đầu chán ngán bịnh hết thuốc chữa rồi, chỉ chờ đem chôn thôi. Tiên trách kỷ, hậu trách nhân.
Nhớ chuyện ông Trump chẳng thèm tham dự cái hội nghị gì về khí hậu rồi đe dọa rút ra rồi rút ra gì đó là có thể hiểu được. Mỹ cho tiền nhiều tiền nhất để làm mấy cái đó cho nên khi thấy đồng tiền bị lợi dụng thì nghỉ chơi luôn. Mấy xứ nhôm nhựa khác cũng nhao nhao vô nói biến đổi khí hậu thì mục đích là để nhận tiền đó rồi làm, nhưng thực sự nó làm bao nhiêu hay ăn hết bà nó luôn thì không kiểm soát được, không bắt phạt thu lại được thì khác gì dung túng cho bọn xấu xa. Mà khả năng ăn bậy bạ hơi lớn, vì nếu nó đàng hoàng thì nó đâu nghèo để ngửa tay xin tiền. Vậy cho nên o xì nghỉ chơi là đúng. Hãng Testla sản xuất xe điện thuộc loại lớn nhất thế giới, mới đây đưa vào tấm lợp mái pin mặt trời nhìn rất đẹp, bộ mấy cái đó không phải là  bảo vệ thiên nhiên á. Làm đi, nói nhiều quá. 

Lại nói nhảm nữa

Học tiếng China, có những cái phải lò mò coi nghĩa hán việt hồi xưa là sao để hiểu hơn, coi riết rồi ta thấy mình giống như mấy ông già bà cả háng rộng hồi xưa lắc xưa lơ cho tới tận bi giờ. Không biết giờ ta nói chuyện có giống mấy ông hủ nho không nữa, hehe. Phải công nhận học 1 ngôn ngữ cũng là học 1 nền văn hoá mới, ít nhiều cũng bị ảnh hưởng của nền văn hóa đó. Do trước đây ta đã học tiếng Pháp rồi tiếng Anh, giờ đang bập bõm tiếng Tây ban nha  cho nên ta bị ảnh hưởng của văn hóa Âu Mỹ hơi nhiều, hơn nữa hồi xưa ba má ta dạy con theo văn hóa Pháp mà ba má học cho nên tụi ta không bị theo kiểu Khổng tử ám ảnh bao nhiêu. Dĩ nhiên không chỉ sống ở VN mà ở Nhật. Hàn cũng bị cái tư tưởng Khổng tử đè nén nói chi ở China, Taiwan cho nên không nhiều thì ít cũng bị cái tư tưởng Khổng tử áp đặt lên suy nghĩ phần nào đó mà, không nhiều thì ít. Vậy cho nên biết những thứ ngôn ngữ khác nhau cũng có thể làm cho con người ta bao dung hơn, vì sẵn sàng chấp nhận sự khác biệt về văn hóa đó mà, cho nên có thể chấp nhận khác biệt vê tính cách, tư tưởng ở một mức độ nào đó miễn nó không ảnh hưởng đến bản chất vấn đề. Kiểu này mai mốt phải học 1 thứ tiếng Ả rập nào đó coi thử người Ả rập suy nghĩ kiểu gì. Học chữ China ta thấy mắc mệt tại vì đọc 1 đường viết 1 nẻo chẳng hiểu ra sao hết, còn nếu theo kiểu người ta giải thích ý nghĩa để cho nhớ thì giống như là cưỡng bức nhận thức đó, cái đó chỉ có duy nhất 1 nghĩa đó thôi không ngồi đó mà suy ra nhăng cuội rồi lộn xộn cái này qua cái kia. Nhớ kiểu đó đối với ta là cực hình, cho nên học nhiều mà quên cũng nhiều. Ta tò mò tại sao hồi ông Mao bắt đổi chữ thì không đổi quách ra chữ latin kiểu tượng thanh đó cho dễ. Lúc đó tiếng China trở nên dễ dàng cho nhiều người ngoại quốc học, và dân China cũng dễ viết luôn. Dễ dàng như vậy thì có khi Taiwanese cũng dùng luôn chữ đó cho mà coi, lúc đó China tha hồ giữ bản quyền hay tuyên truyền nhăng cuội gì đó, hehe. Coi đâu đó thì thấy người ta kêu là nói giống nhưng viết khác nên khó chuyển qua tượng thanh. Hay là tại Mao dốt quá nên không cho người ta biến thể chớ biến thì đâu có khó lắm đâu, thêm những từ câm vô đó là khác liền mà, tiếng Anh có một đống từ có phụ âm câm đó mà, viết cho vui chớ đâu có đọc, đó là từ riêng rẽ cũng không có bao nhiêu từ, còn từ đi theo cặp thì viết dính liền nhau, đảm bảo chẳng sợ sai hay hiểu lầm. Bởi vì Chinese học chữ China mỗi chữ bị gán chết luôn bằng tập hợp những nghĩa gì đó từ thời cổ xưa, cho nên Chinese dễ bị áp đặt trong 1 đầu kiểu suy nghĩ có phần cực đoan, khó suy nghĩ out of the box, cho nên Chinese bắt chước thì giỏi chớ sáng tạo thì không giỏi. Phán bậy như thiệt mới ghê. Người ta thấy Chinese làm ra tùm lum chớ thiệt tình phần lớn là bắt chước và đi sau Âu Mỹ cả mấy chục năm. Còn VN khỏi tính, đi sau vài trăm năm luôn luôn. 

Nói tào lao

Gặp chị kia ở cơ quan cũ, nói chuyện 1 hồi chị hỏi thăm bữa nay bao nhiêu rồi. Ta nói nhiêu đó tuổi, chị ngạc nhiên nhìn ta, em trẻ ghê đó, chị nhìn thấy em trẻ hơn cũng cả chục tuổi. Ta cười nhìn kỹ lại coi nè, tóc bạc cả đầu luôn rồi. Chị nhìn rồi nói thiệt tình trẻ hơn 5 tuổi. Ta cười, chị nhìn thêm 1 lần nữa là đúng tuổi luôn, nhìn lại thêm 1 lần nữa là già hơn 5 tuổi hén. Chị nói bữa nay hình như em mập hơn hồi xưa. Hồi xưa chị nhớ nhất cái eo của em, nhìn nhỏ xíu cứ sợ nó gãy luôn. Ta nói eo em hồi xưa có ăn no cũng có 55 hà, còn đói thì không đo nên chắc còn nhỏ hơn, giờ sáu mươi mấy, ráng nhịn ăn cả ngày rồi vừa đo vừa thóp bụng vừa riết lại thì chắc khảong 60. Chị cười, vậy thì ráng giữ đi đừng để mập nữa. Hồi xưa cơ quan mình cái eo của em là độc nhất luôn đó. Ta cười, có mỗi mình chị hiểu em hà, còn ai cũng kêu có nhiêu đâu, giờ eo người ta toàn trên 70 không hà, mập nhìn cho đẹp. Ốm quen rồi nên khi mập ra thấy người nặng nề, chậm chạp cho nên em không thích mập. Vậy mà cũng mập mới ghê.  

Thứ Hai, 4 tháng 11, 2019

Lảm nhảm nữa nè

Hồi lâu rồi, coi thấy gấu bươi đống rác để kiếm đồ ăn, không biết có thiệt hay không nữa. Sau rồi thấy khỉ bươi đống rác để kiếm đồ ăn thừa trong đó, cái này thì chắc luôn khỏi nghi ngờ. Thấy ghê dễ sợ. Con người rồi không chỉ tự giết mình mà còn giết cả thiên nhiên. Rồi lại mới coi thấy khỉ thích ăn chuột hơn ăn thực vật ở các đồn điền ở Mã lai nữa. Thấy sợ thiệt luôn. Khỉ là loại động vật có gene và tập tính gần giống người nhất, cho nên nếu lỡ nó có mắc cái bịnh gì do ăn những thứ nhiễm trùng gây nguy hiểm có thể bị bịnh nặng hay sơ rồi do đột biến gì đó lây qua người mà khó chữa trị thành dịch thì đúng là con người tự giết họ. Con người là động vật tự cho là khôn ngoan nhất, tốt nhất nhưng mà ác cũng không kém. Coi thấy rác thải đổ đống mà việc tiêu hủy và tái chế không biết được bao nhiêu phần trong đó. Người ta phát minh, sáng chế và sản xuất ra cái gì mục đích ban đầu cũng gần như là tốt nhưng cái gì cũng có 2 mặt. Rồi người ta lại sử dụng mặt xấu của những cái đó để tự hại mình và đồng loại. Alfred Nobel chế ra chất nổ để sử dụng trong xây dựng, rồi sau người ta dùng chất nổ để giết người. Adam Sertuner chế ra heroin để dùng trong y học làm giảm đau nhưng sau này người ta dùng heroin không chỉ cho người bịnh mà dùng lung lung beng gây nên những tác hại xấu xa cho xã hội. Và ngay cả cái bao nilon ban đầu do Alecxander Parkes phát minh nhằm mục đích để bảo vệ môi trường vì khả năng sử dụng của nó được duy trì lâu hơn những loại túi khác như túi giấy, nhưng rồi con người ta xài vô tội vạ, xả rác thiếu ý thức cho nên giờ nó là nguồn gây ô nhiễm môi trường còn tệ hơn chặt cây làm giấy và người ta lại cổ xúy cho việc chặt cây làm giấy qua việc sử dụng túi giấy. Tóm lại vấn đề là con người ta thiếu ý thức chớ chẳng phải là những cái người ta xài là không tốt. Cái gì cũng có 2 mặt mà, trong tay người tốt thì mặt tốt phát huy, trong tay kẻ xấu thì mặt xấu ra sức tung hoành. Vậy cho nên vấn đề là ý thức của con người ta. Vấn đề đó nằm ở chỗ giáo dục để trở thành nhận thức đúng dắn dẫn đến hành vi đúng đắn một cách tự nhiên không bắt buộc, ở chỗ luật pháp tốt để khuyến khích hành vi tốt và ngăn chặn hành vi xấu, ở chỗ cảm xúc của con người ta để làm việc tốt vì nó đem lại hạnh phúc và không làm việc xấu vì cảm thấy xấu hổ. 

Chủ Nhật, 3 tháng 11, 2019

Giày dép còn có số huống hồ là người

Người kia hỏi là đi chợ nghe mấy người ngoài chợ bàn tán 39 người chết gì đó, rồi hỏi là sao. Ta nói sơ sơ cho biết chuyện. Người đó mới nói dễ sợ quá, họ không sợ  hay sao. Ta hỏi đi vay 1 tỷ rồi làm gì để 1, 2 năm sau trả được cả gốc lẫn lãi cái món 1 tỷ đó nếu chị đi làm thợ thôi. Đi cỡ 4, 5 năm không chỉ trả hết nợ mà còn mang về được mấy tỷ thì chị có đi không. Ở VN thì chị làm gì ra từng đó tiền, trừ phi chị là cán bộ không kể ngu hay rất ngu, hoặc làm bậy bạ, buôn gian bán lận, lừa đảo gì đó, còn không thì phải cực kỳ giỏi làm cho nước ngoài thì có thể. Vậy thì chị muốn có tiền nhiều như cán bộ ngu ngang cỡ mình thì chị làm gì? Có đi không? Thì nghe nói, không biết nữa nhưng có khi cũng đi. Vậy chết có sợ không? Lúc đã xác định đi thì sợ chết cái gì. Ai mà chẳng chết. 

Dạy dỗ

Xứ người thì kết thúc năm học, học trò mới tặng quà cho thầy cô nếu tụi nó thích thầy cô đó. Xứ này mới bước vào học mấy ngày là học trò lo tặng quà cho thầy cô ngày 20/11 vì sợ nếu không tặng sẽ bị đì cho sói trán, hay vì muốn hối lộ. nịnh bợ gì đó. Ngay mới đi học đã học đối nhân xử thế và đạo đức bậy bạ như vậy thì mai mốt đòi người ta trở nên đàng hoàng là đàng hàong cái kiểu gì. Tại sao bộ giáo dục không cấm tất cả trường học về việc cho học sinh nghỉ học để tổ chức ngày 20/11 và cấm tất cả thầy cô nhận quà của phụ huynh và học sinh. Nơi nào người nào vi phạm bị phạt. Đừng nói khùng khùng là để tưởng nhớ thấy cô cái quái qủy gì đó nghen. Dạy dỗ không phải ở chỗ đó. Cái đó chỉ mang tới những nhận thức xấu xa thôi. 

Thứ Sáu, 1 tháng 11, 2019

Được quyền nghi ngờ

Buôn lậu người ~ people smuggling theo định nghĩa của liên hiệp quốc là việc mua bán một cách trực tiếp hoặc gián tiếp trong việc nhập cảnh bất hợp pháp của một người vào một quốc gia thành viên (~ của LHQ) mà người đó không phải là công dân hay thường trú nhân để có được lợi ích về mặt tài chính hay vật chất khác. Như vậy tất cả những trường hợp đi lậu vào một nước khác mà người mang họ vào có thể xem xét như là một hành vi buôn lậu người, nếu chứng minh không vì mục đích tiền bạc hay vật chất khác thì có thể miễn tội. Việc đưa người vào Anh bằng thùng như hổm rày báo chí cả thế giới phát sốt lên có thể quy tội buôn lậu người. Thắc mắc là việc chuyên cơ đưa đưa lậu người vào Hàn quốc hồi nẳm nếu chiếu theo định nghĩa này có bị quy tội là buôn lậu người không ta. Bởi vì như nhà chức trách đã nói là những người đó không có chức năng nhiệm vụ gì trong đoàn đi chuyên cơ đó, như vậy đi vào không có mục đích chính đáng, mà cũng không biết giấy tờ có chính đáng không, ví dụ nếu dùng hộ chiếu giả là chắc chắn nhập cư bất hợp pháp rồi, hộ chiếu thiệt và loại giả ví dụ không phải công vụ/ ngoại giao mà có hộ chiếu công vụ/ ngoại giao cũng là nhập cư bất hợp pháp, và cũng không biết thu lợi về mặt tài chính hay vật chất khác như thế nào, ví dụ cho hôn 1 cái rồi cho đi cũng có thể là lợi ích về măt vật chất khác đó mà. Nếu mà không thấy thông tin rõ ràng thì người ta có quyền nghi ngờ là people smuggling. Ôi má ơi, không dám tưởng tượng thế giới lại có  people smuggling bằng phương tiện chuyên chở đặc biệt và do những tổ chức đặc biệt làm.

Thứ Năm, 31 tháng 10, 2019

Dụ dỗ qua cái miệng là dễ nhất

Đi siêu thị thấy người ta mua cả bịch bột ngọt 5 ký, thấy khủng hoảng. Tương ớt xách cả can. Người ta nói nước mắm giả có thương hiệu là nước mắm thiệt gì đó, rồi người ta cũng cắm đầu cắm cổ vô ăn caí đó. Người ta kêu là bột ngọt ăn nhiều không tốt rồi nói như thiệt là không ăn bột ngọt nhưng rồi người ta cũng ăn đầy nhóc. Tại vì giờ người ta thích ăn ngoài đường, nhà giàu vô nhà hàng sang trọng ăn, nhà nghèo vô nhà hàng bình dân, ăn quán vỉa hè. Siêng thì đi ăn, làm biếng thì ship hàng. Cho nên muốn bán được thì phải thấy ngon cái miệng chớ. mà ba cái vụ ngon cái lưỡi, đã cái lỗ mũi, sướng con mắt thì dùng mấy hóa chất là dễ nhất và mau nhất. Ăn riết quen tới khi ăn ở nhà không quen thì lại bò ra đường ăn, vừa hợp túi tiền, vừa sướng cái miệng, khỏi phải nấu, khỏi rửa chén, còn hại cái thân thì kệ tía nó, tính sau.  Có người thì kêu mua chỗ này hàng nhà làm, nhà nấu nên yên tâm. Nhưng thiệt sự người ta dùng ba cái nước hương vị mắm, dùng bột nêm được quảng cáo làm từ thịt, từ xương gì đó để ướp thịt (!?)..., mua hàng chế biến sẵn để được lâu thì phải có chất bảo quản. Vậy mới lời chớ. Hồi xưa nước nắm Phú quốc loại kia 30k/ chai, giờ cũng loại đó giá 65k/ chai. Mọi chi phí tăng chóng mặt thì nước mắm bán ra cũng phải tăng chớ. Trời mưa đất chịu. Vậy ai mua nước mắm thiệt sự để nấu đồ ăn bán, trừ phi để ăn sống nguyên chất. Hồi xưa đi học ở Nha trang, mỗi lần về nhà là ngồi trên xe khư khư ôm trong lòng một thùng mấy chai nước mắm về để cả nhà ăn. Sau đó hết đi thì thì ăn nước mắm Phú quốc.  

Nói linh tinh

Thấy người ta bàn tán cái vụ ra đi tìm đường cứu thân, ta tò mò hỏi biết là Mã lai được qua bao nhiêu nước không cần xin visa không, thì có người nói là 30 nước, 20 nước gì đó. Ta mắc cười, nghĩ tầm bậy, đúng là đảng và cán bộ nhét shit vô đầu. Ta nói nó đứng thứ 12 trên thế giới, được 177 nước chấp nhận miễn visa hay cấp visa ngay tại của khẩu nơi đến. dân Mã lai cứ mua vé máy bay bay đến Anh chớ không phải chui container để đến Anh như VNmese. VNmese là persona non grata đối với hầu hết các nước trên thế giới. Chấp nhận sự thật như vậy đi đừng có biện minh này nọ, rồi tự hào này nọ, rồi mở miệng ra thì thiên hạ người ta chán ngán lắc đầu  tội nghiệp quá chừng, bịnh nặng hết thuốc chữa rồi, chờ chôn thôi. Nói tới Malaysia nhớ tới Taiwan. Ngày xưa Mỹ từng dự định làm cái kiểu silicon valley ở Mã lai nhưng vì chính quyền Mã lai không flexible gì hết, lúc đó Taiwan thấy vậy liền lobby để thay thế Mã lai. Tạo điều kiện tốt nhất để Mỹ đầu tư vô Taiwan, và rồi hàng trăm tên tuổi như Quanta, Asus, Foxconn... ra đời và lớn mạnh lên  từ đó, và từ đó đi khắp thế giới. Sau mã lai mới thấy vậy lo mà chạy đua. Taiwanese ăn thứ gì mà khôn dữ vậy ta. Phải vậy không nè? hehe. Giờ Hàn quốc cũng là silicon valley hiểu theo cả 2 nghĩa, hehe. Mai mốt tới phiên Ấn độ. Hồi xưa mỗi khi ta ca Ấn độ thì y như rằng nghe ai cũng tò mò là bộ bồ mày người Ấn hả hay sao ca nó dữ dậy. Ấn độ có tiềm năng để phát triển là dân số đông, mỗi cái miệng ăn 1 ổ bánh mì thì bán được hơn tỷ ổ bánh mì, và là xứ tiếng Anh được coi như là ngôn ngữ chính thức, ngoài ra dân nó lỳ nên cày gớm lắm, nhưng bởi vì bị những cái phân biệt đẳng cấp quá rõ rệt chớ không như kiểu Âu cũng phân biệt nhưng mà khôn khéo hơn nên khó thấy, cho nên cản đường cho nó chạy thôi. Ở Mỹ CEO người đủ thứ màu da đó, còn CEO của Âu coi, chủ yếu là dân Âu. Ấn xuất khẩu CEO, còn China xuất khẩu hàng giá rẻ, và Vn xuất kẩu cu li và cô dâu, hic. Nói Taiwan lại nhớ cái cha nội gì nói là VN mô hình kinh tế hổng giống ai. Đúng mà, khùng thì có trăm kiểu khùng sao mà giống nhau được. Người ta có câu hông có cái dạu nào giống cái dại nào đó mà, còn cái khôn nào cũng giống nhau hết trơn. Nghĩ tới Taiwan vì coi đâu đó có người nói là mô hình Taiwan giống Vn cộng hòa đó mà. Trong thời VNCH ta nhỏ xíu hà, có biết cái gì đâu, sau này lớn lên nghe người lớn kể và coi sách báo phi CS thì ta mới biết nó ra sao, cho nên nghe vậy biết vậy và có thể mường tượng ra phần nào. 

Thứ Ba, 29 tháng 10, 2019

Sướng trước khổ sau, khổ trước sướng sau

Nhớ có lần cô kia làm cán bộ, ta kêu là đi học tiếng Anh rồi tìm học bổng du học đi vì làm cán bộ dễ tìm học bổng mà, thậm chí một số trường hợp ielts dưới 5 còn đi được mà. Cổ cũng học, sau đó cổ cũng kiếm học bổng, ta nói đi đông nam á, nhựt, hàn gì đó cũng đó thôi chớ đừng ham hố vì ta biết khả năng của cổ mà. Nhưng không chịu, nhứt nhứt muốn đi Mỹ, đi Âu, đi Úc kìa, chớ ba cái nước kia không xứng với tầm của cổ. Rốt cuộc chẳng đi đâu được. Cô khác có mộng đi nước ngoài, ta đưa cho một đống link và còn hướng dẫn nghiên cứu để tìm cách đi theo diện skilled worker, tại ta coi thấy ở Canada có vẻ dễ hơn, hay là dễ hơn so với ta nên ta chỉ cụ thể để tự nghiên cứu lấy. Thấy ừ ừ, dạ dạ đó rồi một thời gain sau cổ nói là đi Canada có đâu chừng 2 tỷ thôi, có đường dây này nè. Cổ còn đưa ta coi số điện thoại, tên gì đó 1 đống nữa. Ta hỏi bộ mấy cái tao nghiên cứu chán chê rồi chỉ cho mày bộ mày không coi hay sao mà ngồi đó mơ 2 tỷ đi, đi diện đầu tư thì 20 tỷ còn chưa đủ để đi, còn đi theo diện tao chỉ thì chẳng cần tới 2 tỷ, vậy 2 tỷ là cái gì. Cổ không nói gì nhưng chắc không tin ta. Không biết rồi cổ có chuẩn bị 2 tỷ để đi không nữa. Đi theo diện đầu tư thì có thể không có thời gian để nghiên cứu nên có dịch vụ làm thay. Còn đi theo diện lao động có kỹ năng thì tốt nhất là tự tìm hiểu lấy, vì tự tìm hiểu thì khi qua bển mới có thể hội nhập với cuộc sống ở đó chớ. Qua đó  để sống chớ, để làm việc chớ thì phải hiểu ở đó chớ. Thấy người ta đi ra nước ngoài rồi hết rên đến than, ta hỏi bộ ngon ăn nó để dành cho người ngoại quốc hả? ai cho phepó nó làm điều đó? Chẳng qua không kiếm được người bản xứ chịu làm mấy việc đó với thu nhập như vậy thì mới được phép tuyển nước ngoài chớ. Vậy thì về nước mà làm đi, thì lại nghe nói thu nhập dù gì cũng cao nên thôi ráng. Ta có mượn tiền hay xin tiền họ đâu mà cứ rên với than làm cái gì. Ráng giỏi đi thì dù có ở hóc bà tó nào thì Google, Facebook, IBM... rước qua làm luôn. Bộ không biết hồi xưa Bill Gates từng 1 đêm ngủ có 3,4 tiếng hay sao, giờ ổng già nên ngủ nhiều hơn, hehe. Marc Zuc( sorry tên dài quá) 1 đêm ngủ 4,5 tiếng. Còn Elon Musk ngủ ngay tại xưởng luôn đó. Thấy mấy ổng có rên rỉ gì đâu. Cô khác thì muốn hôn nhân giả thiệt gì đó để đi nước ngoài. Ta kêu mày bỏ cả đống tiền qua đó rồi chắc có sống được không. Vấn để là sống được ở đó chớ không phải là vấn để ở đó. Qua thì dễ mà, ở được thì mới khó. Muốn lấy tây thì lên mạng kiếm đó, thiếu gì thằng phù hợp với mày. Đời mà, xoong to, xoong nhỏ xoong tròn, xoong méo đều có nắp của nó hết. Vấn đề là hợp chớ đừng có ham hố. Xoong 20 mà nắp 16 thì đậy nắp kiểu gì.  Xoong 20 nắp 20, xoong trắng nắp đen, xoong đồng nắp nhôm, nồi đất nắp thủy tinh... chất liệu gì cũng được miễn tối thiểu là đúng size, còn chất liệu, kiểu dáng, màu sắc... tính sau, nếu hợp càng đẹp, càng có giá trị. Khỏi mơ hoàng tử cưỡi ngựa trắng hay công chúa mang hài đính kim cương đi. Mơ nhiều té chết bi giờ.  Nói chuyện lấy tây. Khi ta rảnh ta cũng lạng quạng lên mạng lò mò chat chit gì đó để luyện tiếng Anh và mở rộng tầm mắt, chớ đảng và cán bộ nhét shit vô đầu thì phải ra ngoài cho thiên hạ móc shit ra chớ, có khi vô forum, có khi vô mấy trang luyện tiếng Anh nói nhăng cuội gì đó, nói một hồi thì người ta chuyển qua flirting gần hết, ta chán quá nên exit luôn. Tiếng Pháp giờ ta dở ẹt hà, ráng học lại thì mới dám lên mạng nói tầm bậy tầm bạ chớ, giờ chỉ có vô mấy trang luyện tiếng Pháo để luyện thôi. Có lần kia lâu rồi, ở forum kia, nói một hồi ông kia muốn coi hình ta, ta chỉ tới chỗ đó chỗ đó coi thì thấy, sau đó ổng lò mò sao đó biết luôn chỗ ta ở rồi bữa kia bay qua VN thấy xuất hiện trước mặt ta, ta hết hồn luôn. Tội nghiệp gì đâu nhưng ta đã nó rõ ràng rồi mà, no là no không on đơ gì hếr. Còn khi nào ta không nói no thì tùy có khi possible hay impossible, hên xui, hehe. Bữa nào ráng học tiếng China với tiếng Tây ban nha khá chút xíu rồi mới lên luyện, giờ mà vô mấy trang China ta giống như thằng mù, không biết cái gì hết. Tiếng Pháp còn biết sơ sơ mà còn chưa dám cãi nhau nữa mà. 

Thứ Hai, 28 tháng 10, 2019

Cơ hội mới

Cán bộ sẽ có cơ hội làm ăn mới. Nhu cầu đi làm ở Âu là có thật, rất thật, còn ngon hơn Hàn, Đài, Taiwan nữa, vậy tại sao nhà nước và nhân dân cấp cao không lo đớp mà để bị buôn người từ China và cái lũ quái quỷ tây âu nhảy ra đớp mới nhục. Dù gì cũng là nhu cầu của dân chẳng lẽ nhà nước không quan tâm á. Người ta có nhu cầu thì có cấm cũng không được vậy cho nên nhào vô chớ. Có cả tiếng lẫn miếng mới ngon. Cả tỷ bạc còn bỏ ra để đi thì tại sao không nhào vô. Thị trường này ngon thiệt. Vậy cho nên sẽ tạo điều kiện cho những công ty buôn người chính danh, nói lộn nói lại, xuất khẩu lao động chớ. Hổm rày cứ đọc thấy buôn lậu người riết nên nhập tâm nghĩ tới cái xuất khẩu lao động lại type ra là buôn người chính danh, đầu óc khùng thiệt, hehe. Cũng chi phí 30k nhưng 15k để đi thôi, nếu không biết tiếng Anh đóng thêm tiền học tiếng Anh, biết sơ sơ rồi thì thôi, còn 15k thế chân gì đó. Mày trốn thì mất 15k, ông cóc quan tâm. Đó chưa nói hàng tháng lãnh lương còn bị bóp cho lõm thêm 1 ít nữa. Thời buổi làm ăn chụp giựt mà, lỡ trốn tùm lum rồi nó không cho buôn người chính danh, nói lộn nữa, xuất khẩu alo động chớ, thì nhảy qua làm việc khác. Xứ này cóc có ai sống bằng uy tín mà. Được đi bằng máy bay bay thẳng tới đó nghen, trên máy bay còn cho ăn nữa, lạnh thì có mền, có tivi nữa. Quảng cáo rầm rộ đảm bảo cạnh tranh tốt với bọn buôn lậu phát 1 luôn. Ngon ăn thì nhớ trả công bày đó nghen.

Lại lẩn thẩn

Tại sao người ta dễ dàng bị dụ dỗ bỏ ra một mớ tiền để cho tổ chức buôn lậu người làm ăn đầy rủi ro, trong khi có thể có những cách thức khác để đi với chi phí phù hợp và phù hợp với chính khả năng của họ hiện thời và lâu dài?
Ta bán hàng, có đôi khi nói khô cả nước miếng, muốn gãy lưỡi, cười riết muốn méo miệng, rốt cuộc khách hàng xách đít đi chỗ khác để mua hàng fake China, hàng renew... cái gì đó. Dĩ nhiên cái gì cũng có khách hàng của nó, hàng cũ cũng có người có nhu cầu mà nhưng mà đã muốn mua hàng xịn thì phải biết chớ, không nhiều thì ít chớ.  Hồi xưa, có 1 lần, chị kia ở cơ quan cũ của ta muốn mua hàng nên ta tư vấn xong chị đem cái báo giá qua chỗ thằng khác coi xong rồi về la ta xối xả nữa chớ, kiểu là người quen biết mà ta bán mắc, tin tưởng nhau mới hỏi mà bán mắc, ta phải ráng nhịn để giải thích là hàng kia là hàng gì, hàng này là hàng gì, nếu chị ưng mua hàng như kia thì ta cũng bán và tất nhiên giá rẻ hơn nữa.  Xong rốt cuộc không tin ta chạy đi mua cái thằng kia, đâu được mấy tháng bị trục trặc gọi người bán không được lại xách ra chỗ ta sửa, thì ta ráng nhịn mà cho nhân viên sửa lấy tiền công chớ. Sau một thời gian thì đem ra kêu ta sửa nữa rồi chán quá nhờ ta mua giùm cái của nợ đó để đổi mua cái khác. Ta không mua chỉ nhận để bán giùm khi nào bán xong thì ra lấy tiền, nhưng ta định giá khoảng chừng cho chị biết, nếu để lâu thì lại càng hạ nữa, thì lại nghe la um sùm nữa là hồi mua cái đó giá bao nhiêu giờ sao bán lại rẻ như vậy. Dù bị la oan nhưng buôn bán đôi khi phải nhịn, chớ đâu phải cán bộ đâu, cán bộ sai cỡ nào cũng la dân được nói chi cán bộ đúng thì la dân càng dễ sợ. Cho nên cán bộ chỉ lấy nhau mới được, chớ cán bộ lấy dân thì hợp tác làm ăn hay băng nhóm gì đó thôi. Thậm chí cán bộ lấy nhau cũng vậy. Cho nên khi mà thấy chuyện ngứa mắt thì đừng nói cán bộ bồ bịch lung lung vợ lớn vợ bé, chồng lớn chồng bé tùm lum làm gì nghen, đâu phải vợ chồng đâu. Nói tiếp, đúng là trời bất dung gian, ta chưa kịp nói gì hết thì có người kia vô, ta hỏi ê mày mua giùm cái này cho chị này không, chỉ không xài nữa nên bán đo, nó coi xong rồi phát ra giá bằng nửa giá ta mới nói lúc nãy, còn gỉai thích thêm là em tin chị Uyen nên em mới mua giùm chị giá này chớ không thôi thì mua rẻ hơn vì hàng cũ mà. Lúc đó ta mới thấy chỉ im lặng không nói tiếng nào. Sau đó mới đồng ý mua cái khác và không ỉ ôi gì nữa. Ta nói là đem cái này đi cho người nghèo chớ bán không được bao nhiêu, xài nhiêu đó là đủ rồi, tính toán chi cho mệt. Nói vậy chớ người ta làm gì kệ  người ta, không được bon chen. Hồi xưa má dạy ở xởi lởi trời cho/ ở so đo trời lấy hay người tính không bằng trời tính đó mà.
Người ta thích nghe những gì người ta thích nghe chớ người ta không thích nghe những gì người khác nói. Còn những gì cho dù nó đúng, nó có lý, nó tốt cho chính họ nhưng đôi khi nghe không ngọt tai chút nào thì họ cũng không nghe, thậm chí người nói còn bị chửi oan nữa. Vậy cho nên có những chuyện rủi ro có thể thấy trước nhưng vẫn bị bỏ ngoài tai. Thậm chí rủi ra chết người chớ không chỉ rủi ro mất của.
Ta không biết bao nhiêu vụ trốn chạy nhưng nhìn sơ sơ ta đoán thì cả ngàn vụ thì may ra mới bể 1 vài vụ. Vậy cho nên có gì đáng sợ đâu. Vậy cho nên sẽ còn xảy ra dài dài.