Chào


Nếu tình cờ bạn đọc bài mà cảm thấy nhẹ nhõm người hay mỉm cười thì ta rất phấn khởi. Hihi

**

1

2


Thứ Ba, 28 tháng 6, 2016

Nói tùm lum

Đi Taiwan về kể chuyện, má vui lắm má nhắc hoài chuyện ba đi Taiwan cách đây gần 50 năm. Ba đi về mua cho má đôi giày, má để dành tết mang, chưa kịp mang thì lo mà ôm con chạy chớ giày với dép gì, đó là tết mậu thân '68. Tại vì ở nhà chỉ có ba và ta đi Taiwan thôi mà. Chời, có khi nào ta đi Taiwan rồi sang năm ở xứ ta có quýnh nhau ì xèo như ba ta đi năm đó không ta. Ta đi tới đâu là gây sự ở đó. Năm ta đi Hàn quốc về là Hàn có nữ tổng thống đầu tiên. Năm ta đi Vatican về là có đức giáo hoàng từ chức. Tùm lum chuyện nhưng ta nhớ không nhiều, ta đi mười mấy nước rồi cũng chẳng nhớ, Ta chưa kịp đi Taiwan mà xứ này đã có nữ tổng thống, đừng nói ếm xì bùa qua vật trung gian đó nghen. Ta buồn cười nói với má chắc con ở xứ này lâu quá nên nó không thay đổi, chắc con đi ra khỏi xứ này thì nó thay đổi ầm ầm cho mà coi, mà cười, ừ có khi vậy đó. con mà đi qua xứ khác sống chắc Vn thay đổi nhiều đó, sao ta y như ma le vậy kà, kiểu này ta qua châu Phi ở phát coi, hehe, má nói thêm năm nay nếu bà Hilary lên làm tổng thống thì đúng là con này đi ám người ta thiệt luôn đó, hehe. Những người thế hệ má mới biết Taiwan còn những người sau năm '75 ít biết Taiwan, chỉ trừ phi biết chuyện cô dâu Đài loan hay là những người kinh doanh làm ăn, nhất là trong lãnh vực điện tử. Do sức ãnh hưởng của China CS đến xứ sở VN quá lớn, phải nói là ảnh hưởng lớn kinh khủng đến nỗi phần đông người ta biết tàu là tàu China thôi.
Châu Á nơi nào cũng có gì đó giống nhau.
Vô tiệm ăn kia, mấy cô phục vụ lót khăn ăn trên bàn, cổ ộm cả xấp giấy. Cổ để giấy trên bàn gần chỗ quạt nên có 1, 2 tờ gì đó bay xuống đất, cổ cúi xuống lượm để lại trong xấp giấy rồi đi lót tiếp mấy cái bàn khác. Đáng lẽ cứ để đó lót cho xong hết rồi đi lượm mấy tờ giấy trên sàn đó vứt vô thùng rác, đằng này tiết kiệm có mấy tờ, làm ta nhìn thấy ăn mất cảm giác ngon. Có thể là do ta khó tính quá. Dĩ nhiên không so sánh với VN được, VN chẳng có cửa để so sánh với bất cứ xứ nào khác ngay cả Cambodge. Khó tính thiệt đó, hehe, Mỗi lần ăn buffet, ta thường chọn bàn ngồi xa chỗ để thức ăn nên thường ta ngồi một mình. Mọi người hay chọn bàn gần chỗ để thức ăn cho đi tới lấy cho gần đó mà. Trời, đi qua đi lại có mấy bước mà cũng làm biếng hay là người ta sợ mang đồ ăn đi lỡ bị rớt thì mắc cỡ quá nên ngồi ngay đó cho yên tâm. Ta ngồi xa vì để khỏi phải bay mùi thức ăn, đang ăn rau mà thấy mùi thịt xông khói thì chẳng biết là ăn rau xông khói hay hay thịt ngó. Với lại ngồi sát ngay cái chỗ đó chỉ có nhìn đít thiên hạ chớ có cải gì để ngắm đâu, còn ồn ào nữa chớ, nhất là khi người ăn là China CS và VN, hehe. Một số quán ăn để lọ tăm ở ngoài cửa để người ta ra cầm vài cây tăm để xỉa răng, không chỉ ở Taiwan, mà ở Hongkong, China cũng có đầy, Vn dĩ nhiên là có, China CS có cái gì ghê ghê thì VN CS có cái đó, ta thấy cái vụ này gớm quá chừng. Ta chưa đi Macau nên không biết, bữa nào ráng để dành tiền đi cho đủ coi sao. Nói chung ăn xong ngồi ngay tại bàn xỉa răng, dĩ nhiên khi mà mọi người trong bàn đều ăn xong, hay vô toilet súc miệng, xỉa răng gì đó nếu toilet sạch sẽ. Chứ cầm cây tăm vừa đi vừa xỉa ta thấy gớm gớm sao đó. Hồi xưa có lần đi công tác, sau khi ăn trưa ta lên xe đi tiếp, ngồi bên cạnh ta là chị kia cầm mấy cây tăm trong quán ăn rồi vừa đi vừa xỉa, leo lên xe còn ngồi xỉa mới sợ chớ. ta ngồi bên cạnh mà lo ngay ngáy, sợ chỉ phấn khích qúá xỉa ra phun một phát nó mà văng lên đầu ta thì ta lãnh đủ. Nói HongKong, nhớ cái chuyện dọn đồ ăn ra bàn, người ta quăng bịch bịch cái dĩa lên bàn, còn ở Taiwan thì không thấy cái vụ đó. Nhớ lần kia, người kia bỏ cái muỗng làm cái rầm lên cái dĩa để làm cái gì đó ngay chỗ ta múc cháo hay cái gì đó, ta quên mất rồi, ta thấy kiểu đó là biết cố ý mà vì ráng làm ra thô lỗ mà không xong, ta chỉ cần nhìn cái dáng đi từ xa là biết rồi khỏi cần phải đánh động làm chi, hehe.
Ở sân bay, trúng ngày hãng China Airline đình công nên thấy mấy quầy China Airlines chẳng có nhân viên lẫn khácg hàng. Ta nhìn thấy mấy quầy của hãng hàng khộng quốc gia của xứ ta mà thấy nhục. Đâu gần chục quầy. Nhìn thấy chẳng chuyên nghiệp chút nào, ở xứ người đó nghen. Trên quầy để mấy chậu lan, sen gì đó, cảm thấy vướng víu, ta sợ lỡ khách hàng nào sơ ý đụng mạnh hạy gì đó làm rớt mấy cái bình thì đúng là lôi thôi luộm thuộm. Chỗ người ta xếp hàng, mang ba lô, xách tay, túi kéo tùm lum mà còn ráng để cái hình cô tiếp viên cười choán hết chỗ đi. Đúng là không chuyên nghiệp chút nào, chứ chẳng lẽ nói ngu, ai lại nói kỳ vậy. Bộ mặt quốc gia đó nghen. Bộ mặt gì ghẻ tùm lum thấy phát ghê, hehe. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét